Chương 400: Đêm dài dằng dặc không dám ngủ
Đám ngư dân cũng uống đến say khướt.
"Đi thôi, anh em đi ngủ đi! Ngày mai còn phải làm việc nữa!"
"Phải đó, tôi còn phải đi bán cá nữa".
"Bán cá gì chứ, thời tiết thế này thì ở nhà mà ngủ!"
"Rõ thật là, không kiếm tiền thì đi đâu kiếm gái đây? Nghe nói gần đây câu lạc bộ Giang Hải có lô hàng mới xinh đẹp lắm!"
"Xinh đẹp? Có đẹp bằng cô này không? Đừng có chém gió nữa, cô gái mà trước đó ông Lý mang về chắc chắn là người đẹp nhất mà tôi từng thấy, không có người thứ hai!”
"..."
Đám người đều lũ lượt nhìn về phía Thương Hồng.
Thấy cô ta đang cuộn tròn ngủ say, mọi người lặng lẽ bước tới, ngắm nghía cô gái ở cự ly gần.
"Thơm quá...Trên người phụ nữ xinh đẹp đều có mùi thơm như vậy sao?”, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng nuốt nước bọt và nhếch mép cười hỏi.
Những người khác cũng đã ngửi thấy mùi, nước hoa cao cấp trên người Thương Hồng sau khi bị ngâm nước liền tỏa ra mùi hương có thể kích thích nội tiết tố nam.
Nhiều người đến gần cô ta và hít vào một hơi thật sâu.
Thương Hồng sợ tới mức lập tức đứng phắt lên: “Các người làm gì thế?”
Một người đàn ông đầu trọc cười gằn: "Cô bé đừng sợ, chúng tôi sợ cô bị lạnh, cho nên chúng tôi định hỏi cô có cần chăn bông không!"
"Không...không cần, cảm ơn...", cô ta ôm chặt lấy cơ thể mình, ngượng ngùng cười nói.
Không phải là không muốn mà là không dám, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt đám người này nhìn mình hơi quá khích.
Không ngờ, người đàn ông đầu trọc trực tiếp nắm lấy cánh tay cô ta: "Không sao, nếu lạnh thì để chú ở cùng nhé!”
Có thể là do rượu nên hơi thở của người đàn ông trung niên trở nên rất gấp gáp, đương nhiên Thương Hồng biết ông ta đang có ý gì, vẻ mặt cô ta trầm xuống: “Bỏ tay ra!”
“Ồ, đừng xấu hổ mà. Nói sao thì chúng tôi cũng đã cứu cô, cô cũng phải báo đáp chúng tôi chứ!”, người đàn ông trung niên đầu trọc cười ha hả, những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt dâm đãng không kém.
Ban đầu, Thương Hồng cảm thấy rất biết ơn những người này, nhưng bây giờ thì…!
Rầm!
Cô đạp thẳng một phát trúng ngực người đàn ông trung niên đầu trọc, ông ta lập tức bay ngược ra ngoài.
Cô ta có thể ngồi lên ngôi vị cao nhất của khu vực Misia không chỉ nhờ vào nhan sắc, mà là do cô ta mạnh về mọi mặt. Về kungfu, một mình cô ta đánh bại hai mươi người bình thường cũng không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là cô ta đang bị thương, nhưng đánh mấy người trung niên hơn bốn mươi này cũng là quá đủ rồi!
"Mẹ kiếp! Còn dám đánh người, ông đây thích kiểu phụ nữ đanh đá như thế đấy!", gã đàn ông đầu trọc vừa nằm trên mặt đất vừa hét lên.
Nhìn thấy vết thương trên cơ thể của Thương Hồng, đám người lập tức mượn hơi rượu tấn công cô ta.
Lúc này, trong căn nhà gỗ nhỏ vang lên những tiếng kêu thảm thiết và tiếng xương gãy.
Rắc!
"Á…!”
Mười phút sau, Thương Hồng khập khiễng đi ra khỏi cửa.
Chợt nhận ra ngoài cửa vẫn còn có một người nữa, vừa giơ nắm đấm lên thì tay cô ta đã treo lơ lửng trên không.
"Đừng đánh, là tôi!"
Chính là người chú trước đó đã cứu cô ta từ bờ biển về đây.
Thương Hồng thở dài nhẹ nhõm, cúi người chín mươi độ cung kính nói: "Cảm tạ ơn cứu mạng của chú, sau này nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ báo đáp!"
Sau đó, cô ta khập khiễng đi về phía đường cái, cơn mưa suốt một đêm nay đã trời quang mây tạnh, dù trời vẫn còn âm u, nhưng cũng đã bốn giờ sáng rồi, chẳng bao lâu nữa là hừng đông. Cô ta chỉ hận một nỗi không thể lập tức đến Giang Hải để gặp anh Mạc của mình.
“Cô gái, đợi một chút!”, người đàn ông trung niên lập tức ngăn cô ta lại và kêu lên.
Cô ta thấy người đàn ông lấy ra tờ hai trăm tệ đã nhàu nát từ trong túi xách và đưa cho mình: "Đường đến Giang Hải xa xôi, bản thân phải tự chú ý an toàn nhé!”
“Chú à, hay là chú cho cháu số tài khoản của chú, chờ khi cháu về tới Giang Hải, cháu nhất định sẽ cảm ơn chú đàng hoàng!”, đôi mắt đẹp của Thương Hồng khẽ chớp chớp, giọng nói hơi khàn.
Hóa ra xã hội này không bạc bẽo như cô ta nghĩ, từ xưa đến nay thiện ác phân chia, có người xấu thì ắt phải có người tốt.
“Không cần đâu, con người tôi chẳng mong cầu điều gì, chỉ cần đánh cá sống qua ngày là đủ rồi. Được rồi cô gái, cô mau đi đi, hình như họ sắp tỉnh lại rồi đấy!”, người đàn ông liếc nhìn vào trong căn nhà rồi vội thúc giục.
Cơ thể Thương Hồng yếu ớt, cánh tay lại bị thương, cho nên cho dù nhóm người bị đánh ngã xuống đất thì cũng chỉ là tạm thời thôi, không gây tổn hại gì.
Lúc này người đàn ông đầu hói bám vào cửa từ trong phòng đi ra: “Cô còn dám chạy à? Để ông đây bắt được sẽ đánh gãy chân cô!”
“Mau chạy đi!”
Thương Hồng sải bước đi về phía con đường mà không hề quay đầu lại, cô ta đi chân trần trên mặt đất ẩm ướt, trượt chân cái liền ngã dập dụi, nhưng cho dù đầu gối có bị ngã nát thì cô ta cũng phải đứng dậy ngay lập tức và chạy về phía trước.
Vùng biển này được coi là vùng ngoại ô, chỉ cần đến khu vực đông đúc trong thành phố là an toàn.
Có lẽ chính cô ta cũng không ngờ rằng có ngày mình lại trở về Hoa Hạ trong tình trạng nhếch nhác như vậy.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cột đèn giao thông phía trước, lượng xe tăng dần, Thương Hồng biết đã đến gần thành phố rồi, trời bắt đầu chuyển sang màu trắng như bụng cá có nghĩa là gần năm giờ sáng rồi.
Nhiều nhân viên văn phòng đã dậy, cô ta đứng ở ngã ba liên tục vẫy tay đón taxi.
Đúng lý mà nói Giảo Châu cũng là một thành phố cấp tỉnh, lúc này lẽ ra taxi phải bắt đầu đi làm rồi mới đúng, nhưng cô ta đợi một hai phút cũng không thấy chiếc taxi nào.
"Cô gái! Cô đi đâu vậy?"
Lúc này, một chiếc xe van dừng lại trước mặt cô ta, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang mở tách trà của mình và nhấp một ngụm.
Thương Hồng gãi gãi đầu cầu xin: "Chú ơi, chú có thể đưa cháu đến Giang Hải được không?”
Phụt!
Chú tài xế phun ra một ngụm trà: "Đi đâu cơ? Giang Hải? Cô nhóc này…đừng đùa nữa!”
“Chú à, cháu thực sự muốn đến Giang Hải, chú có thể nghĩ cách giúp cháu được không?”, vẻ mặt cô ta đầy rối rắm, cô ta ôm lấy cánh tay chú tài xế cầu xin.
"Cô có tiền không?"
"Có!"
"Vậy cô đợi chút, tôi nghĩ cách giúp cô!”
"..."
Nói rồi chú tài xế liền cầm điện thoại lên gọi một số điện thoại.
Có điều Thương Hồng không hiểu một câu nào, bởi vì ông chú tài xế nói giọng địa phương Giảo Châu. Nếu như là tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng khác thì cô ta có thể hiểu được, nhưng tiếng địa phương ở Hoa Hạ quá nhiều, thực sự không có cách nào lĩnh hội hết được.
Mười phút trôi qua.
"Cô gái, xong rồi! Vừa hay tôi có một người bạn muốn đến Giang Hải! Có điều có thể hơi thiệt thòi cho cô, cô phải ngủ trong xe tải lớn!”
Thương Hồng vừa nghe liền vội vàng xua tay: "Không thành vấn đề, chỉ cần có thể đến được Giang Hải thì cháu ngủ ở đâu cũng được!”
"Hầy! Được rồi, cô nói xem một cô nhóc như cô đi xa thế làm gì? Từ đây đến Giang Hải e là phải mất hơn một ngày đường đó!”
"..."