Không chỉ có những lãnh đạo của huyện An Dương hết hồn mà đến cả bố mẹ của Tống Giai Âm cũng cảm thấy kinh hãi.
Người đàn ông mà con gái quen biết rốt cuộc là người như thế nào vậy?
“Con gái, con quen bạn con ở đâu thế?”, người mẹ quay qua hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tống Giai Âm cúi đầu cười lúng túng: “Trên tàu hỏa…”
“Vậy tối qua hai đứa…”
“Tối qua thật sự không làm gì cả ạ”.
Trước đó họ còn lo lắng con gái mình bị lợi dụng. Giờ thì họ chỉ muốn con bé bị lợi dụng thật. Có thể tìm được một người đàn ông giàu có như vậy thì sau này tiền học phí cũng không cần phải lo lắng nữa.
Hai triệu tệ, nếu ở Giang Hải thì có lẽ gia đình bậc trung có thể có, nhưng đối với những người có thể mua được nhà ở khu vực thành phố, thì hai triệu tệ không là gì.
Còn ở huyện An Dương, giá nhà là tám trăm tệ một mét vuông, giá vậy mà còn không bán được. Vậy thì hai triệu tệ có thể mua được bao nhiêu ngôi nhà đây?
“Được được được! Quả nhiên cậu Mạc là người thông minh. Cậu yên tâm, cậu đã đồng ý thầu ba mươi năm thì tiền sửa đường, huyện chúng tôi sẽ tự bỏ tiền ra!”, Châu Thụ Minh vỗ ngực nói với giọng hào sảng: “Nếu huyện không có tiền thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra giúp thôn Thập Lý sửa đường!”
Lúc này ông trưởng thôn cũng vỗ tay đầy kích động: “Thôn chúng tôi nhiều đàn ông, mặc dù không góp được tiền nhưng có thể góp người! Chúng tôi sẽ góp sức người vậy!”
“Ha ha ha!”
Nghe nói có người muốn sửa đường, còn có người muốn thầu khu núi một năm tám chục nghìn tệ đã khiến không ít người dân thôn nghe thấy tin bèn vây lại.
Người người lũ lượt vây kín ngồi nhà nhỏ của Tống Giai Âm.
Có người còn phải đứng ngoài ruộng hay trèo lên ngọn cây!
Họ đều nghe nói có một ông chủ lớn muốn cả thôn phát tài, nên mấy trăm người trong thôn bèn vây lấy, ai cũng muốn xem xem nhân vật tầm cỡ đó là ai!
“Ấy! Không phải nói là có một ông sếp lớn sao? Người đâu rồi?”
“Mắt ông không có vấn đề đấy chứ, chính là người thanh niên đứng bênh cạnh ông trưởng thôn đấy. Nghe nói là tới từ Giang Hải, nhưng giàu lắm, ký hợp đồng hơn hai triệu tệ trong vòng ba mươi năm với thôn chúng ta! Sau này mỗi nhà có thêm ba nghìn tệ thu nhập một năm rồi!”
“Ấy! Đó không phải là cậu nhóc nhà quê về cùng Tống Giai Âm sao? Sao có thể là sếp lớn được chứ?”
“Tôi đã nói rồi, đừng có khua môi múa mép sau lưng, ai nói là vào thành phố thì đều hư hỏng cả chứ? Con gái nhà người ta tìm được rể quý đấy!”
“Trước đó tôi hỏi rồi, thanh niên đó chỉ là bạn của Tống Giai Âm, lát nữa kêu con gái chúng ta tới hỏi số điện thoại người ta, không chừng người ta lại để mắt tới đấy!”
“Thôi thôi thôi, con gái nhà bà sắp một trăm ký tới nơi rồi, lợn nhà tôi còn không nặng đến như vậy, người ta từ thành phố tối, yêu cầu cao lắm chứ đùa!”
Trước đó ai cũng khinh thường Mạc Phong. Giờ thì ai cũng chỉ muốn nhao lên bắt chuyện.
“Hừ! Tìm một người đàn ông nhiều tiền thôi mà! Không phải con gái tôi cũng tìm được một người bạn trai giàu có sao! Lần trước lái chiếc xe cả triệu tệ đấy!”, người phụ nữ trung niên trước đó nói xấu Tống Giai Âm hừ giọng.
Tất cả mọi người đều quay qua nhìn bà ta.
“Phải rồi, lần trước con gái bà Dương về thôn, cái thương hiệu đó mới thật là lộng lẫy!”
“Xe đó tên là gì ấy nhỉ, Paus…nghe đã thấy đắt đỏ rồi!”
“Chẳng có văn hóa gì cả, tên là Porsche, một chiếc mấy triệu tệ! Vẫn là bà Dương lợi hại, sau này con cái chúng tôi vào thành phố, phải nhờ con gái bà quan tâm hơn mới được!”
“Đúng đúng đúng, nhà bà Dương còn hành không, không còn thì tôi đi lấy cho bà một ít, đừng khách sáo!”
“Nhà tôi còn có ngô, lát nữa tôi lấy bà ăn thử!”
Nhưng bà Dương chỉ cười lúng túng: “Thành ý của mọi người tôi nhận, tôi về nấu cơm đã, mọi người bận đi nhé!”
Nói xong bà ta chen ra ngoài rồi đi về nhà.
Mặc dù khoe khoang trông có vẻ hài lòng nhưng trong lòng bà ta vẫn trống rỗng.
Bà ta vội vàng lấy điện thoại cố định, dò số trong một cuốn sổ và bấm máy.
Thế nhưng gọi mấy lần vẫn chỉ có tiếng tút tút, không liên lạc được.
“Hầy…con gái mình đang bận sao, đã ba tháng rồi không thấy gọi điện về…”
Bà ta đang định cúp máy thì đầu bên kia lên tiếng.
“Alo! Con còn đang bận, có chuyện gì thì mẹ nói nhanh lên!”
Giọng nữ lạnh lùng từ đầu dây bên kia vọng lại, rõ ràng là rất khó chịu. Nếu không phải bà Dương biết đầu dây bên kia là con gái mình thì có lẽ bà ta đã bị dọa hết hồn rồi.
“Con gái, trung thu sao con không đưa bạn trai về thăm mẹ? Mẹ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa! Gà nhà đẻ trứng rồi, mẹ làm cơm trứng cuộn cho con…”
Chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã cắt ngang: “Đừng nói vậy nữa, nếu mẹ không còn tiền thì nói thẳng, lát nữa con chuyển năm trăm tệ, được rồi thế nhé, con đang ra ngoài ăn đồ ăn Pháp với bạn trai!”
“Con bé này, mẹ muốn nói chuyện với con chứ không phải vì tiền…”
“Tút tút tút…”
Đầu dây bên kia đã tắt máy. Bà Dương bất lực đặt điện thoại xuống, lau khóe mắt khẽ thở dài: “Bận cũng tốt…bận cũng tốt…”
Mặc dù nói vậy nhưng đã gần hai năm rồi bà ta không được gặp con gái. Lễ tết con bé cũng chỉ gửi ít tiền hoặc đồ về, còn bình thường không bao giờ gọi điện lấy một lần.
Người già thực ra không cần vật chất gì chỉ cần con cái có thể ở bên cạnh nhiều hơn một chút là được.
Lúc này trong phòng giải lao của một câu lạc bộ giải trí của Giang Hải.
Một cô gái nhuộm tóc vàng, ăn mặc gợi cảm đang tức giận vứt điện thoại lên giường: “Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết tới tiền! Phiền chết đi được!”
Sau đó cô ta bước tới bàn đặt cạch tô mỳ xuống, đang định ăn thì cánh cửa đẩy ra.