Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cơ mưu của Nghiêm Khả Di cũng là điều mà Bạch Như Nguyệt nên học tập. Đây có lẽ chính là đạo ‘anh hùng tiếc anh hùng’, cùng ngưỡng mộ đối phương, chỉ muốn đối phương thua bởi chính mình. Nếu có ai mà ngấm ngầm ra tay với đối phương thì có khi chính mình sẽ ra tay giúp đỡ.  

 Nửa đêm, trong chùa Bạch Mã.  

 Mặt trăng như chiếc đĩa bạc đứng bên cạnh dòng sông sao lấp lánh.  

 Trương Phong đốt lửa dưới gốc cây, tay xách một con thỏ đã chết. Hắn đang lột da, tách xương, xâu vào một thanh sắt và nướng trên đống lửa.  

 Trong chùa không có gia vị gì, chỉ có chút muối, giấm, những món cơ bản. Hắn biết người tu hành ăn uống hết sức thanh đạm nhưng không ngờ lại thanh đạm tới mức đó.  

 Đã mấy ngày không có mỡ rồi, ngày nào cũng nhai rau lại còn không cho mỡ, chỉ luộc hết sức đơn giản rồi rắc thêm chút muối.  

 Một ngày mà ăn như vậy thì còn được chứ bốn năm ngày đều như thế khiến cái bụng hắn cứ sôi ùng ục cả lên.  

 “Hầy, không hiểu ông hòa thượng này sống như thế nào. Ngày ngày ăn canh, ăn rau mà cũng có thế sống được sao?”, Trương Phong lắc đầu bất lực.  

 Nhưng khi hắn định nướng thì thấy vị hòa thượng từ trong phòng bưng một chậu nước lao ra: “Ai đang nướng thịt?” 

 “Đừng đừng đừng, tôi vừa đốt xong đấy, đừng dập mà!” 

 “Không được phép sát sinh nơi cửa Phật!” 

 “… 

 Nghe thấy vậy, Trương Phong cảm thấy khó chịu bèn đặt xâu thịt xuống và đấu khẩu với ông ta.  

 “Tôi nói này hòa thượng, lúc nào cũng không được sát sinh các thứ. Thế tôi hỏi ông, gạo không phải là sinh mệnh à!”, Trương Phong nhìn ông ta trầm giọng.  

 Vị hòa thượng vô danh lớ ngớ gật đầu: “Phải!” 

 “Tôi lại hỏi ông, ruồi bị ông đập chết có phải là sinh mệnh không?” 

 “Phải!” 

 “Hoa hoa cỏ cỏ có sinh mệnh không?” 

 “Có…” 

 “Vậy chẳng phải sao!” 

 “…” 

 Vị hòa thượng ngây người nhìn hắn: “Sao tôi không hiểu ý của cậu nhỉ?” 

 “Phật gia coi trọng việc không sát sinh, nói rằng không được có ý muốn giết hại nhưng không hề nói là cấm ông ăn mà. Nếu đám động vật này không có người ăn thì chẳng phải chuỗi thức ăn của sinh vật bị mất sao? Tới khi đó đâu đâu cũng là động vật, đó là sự từ bi mà nhà Phật nói tới sao?” 

 Trương Phong hỏi liên tiếp như pháo nổ khiến vị hòa thượng á khẩu, muốn nói mà không nói nên lời.  

 “Hơn nữa, không phải là tôi sát sinh mà ngược lại đang giúp bọn chúng đấy!” 

 Vị hòa thượng hỏi với vẻ khó hiểu: “Giúp bọn chúng, giúp như thế nào?” 

 “Chỉ có ăn bớt một bộ phận thì chúng mới có thể sinh sôi nhanh hơn, hơn nữa sinh ít mà sinh chất lượng, không tạo thành hiện tượng khắp nơi chỉ toàn là thỏ hoang, sau này cũng sẽ không dễ bị người khác bắt giết. Ông nói xem như vậy có phải là đang giúp chúng hay không?” 

 “…” 

 Hắn nói vậy khiến vị hòa thượng vô danh phải thầm nhủ, chết tiệt đúng là có lý thật. 

 “Đúng là một kẻ mặt dày vô đối! Cậu muốn ăn thì bần tăng cũng không cản nhưng tại sao đạo sĩ các cậu lại không tuân thủ Tam Thanh Lục Luật chứ?” 

 Trương Phong không nói gì, chỉ tiếp tục ngồi xuống nướng thỏ: “Thời đại nào rồi, ni cô còn uống cả thuốc tránh thai kia kìa, còn lo đạo sĩ ăn thịt uống rượu sao? Chỉ cần tâm thiện thì người ở đâu đạo ở đó! Tương tự, thịt rượu vào bụng, còn Phật tôi giữ trong tim!” 

 Đối với một kẻ biết lý lẽ thế này thì vị hòa thượng cũng không biết nên nói gì nữa.  

 Mùi thịt nướng càng lúc càng thơm khiến vị hòa thượng cũng phải nuốt nước bọt nên ngay lập tức phải nhẩm kinh Phật.  

 Đúng lúc ông ta đang đọc thì Trương Phong nhét một miếng đùi thỏ vào miệng ông ta: “Giả vờ giả vịt, ăn đi! Ai nói hòa thượng không được ăn thịt, tào lao!” 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK