Đám trưởng các tông nhánh cũng cười ầm lên.
"Ha ha, tuổi trẻ đúng là tràn đầy tinh lực nhỉ, không giống như khi về già, chúng ta không có sức để chơi nữa rồi!"
"Tiểu Vũ, cô gái này không phải người mà con có thể khống chế đâu! Nếu con thật sự muốn chơi thì phải cẩn thận. Hiện tại thuốc chưa hết tác dụng, nếu hết thuốc, con không thể đánh lại cô ta được đâu!"
"Không phải trói lại là được rồi sao. Mấy đứa choai choai muốn chơi có thể đi cùng mấy đứa nó. Chúng ta làm việc của mình là được!"
"..."
Thiếu niên kia xoa xoa tay, có chút nóng nảy: "Ha ha, cô Tô, thật ra tôi đã thích cô từ lâu rồi, nhưng cô toàn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường. Chậc chậc chậc chậc, không phải đêm nay cô sẽ trở thành người phụ nữ của tôi rồi.
Người thanh niên này cúi xuống định đỡ Tô Nguyệt từ dưới đất lên, nhưng hắn không ngờ--!
Tô Nguyệt lúc này đột nhiên lên gối ...
"Á--!"
Hắn khuỵu xuống vì quá đau.
"Mày dám làm đánh lén tao à! Tao đã nể mặt mày lắm rồi đấy!", gã thanh niên chịu đựng đau đớn, đưa tay ra định tát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Tô Nguyệt theo bản năng rụt cổ lại.
"Tại sao những thằng khác đều được mà không phục vụ tao hả, con ranh này!"
Lúc này--!
Vù--!
Một luồng sáng trắng nhanh chóng từ ngoài cửa bay vào.
"Tiểu Vũ!"
Lời nói còn chưa dứt, một nhát dao đâm thẳng vào lòng bàn tay đang định giáng xuống tát Tô Nguyệt của gã thanh niên.
Hắn bị lực này đánh bay ra ngoài, lui về phía sau vài mét, dao găm xuyên qua lòng bàn tay hắn ghim vào tường.
"Á a a! Đau quá!”, gã thanh niên ngửa mặt lên trời rống lên.
Tô Nguyệt liếc nhìn con dao găm được đóng đinh trên tường. "Dao bướm”?! Là anh ấy!"
Ngoài cửa có vài người bị đánh bay vào trong, tất cả đều ngã sõng soài ra đất.
Cộc cộc cộc ——!
Có tiếng giày da giẫm trên mặt đất.
"Xem ra các người quả thật chả coi tôi ra gì! Lần trước tôi đã nói nếu ai dám động vào cô ấy, thì phải bước qua xác tôi mà", Mạc Phong từng bước chậm rãi đi về phía đại sảnh.
Hống hách!
Vẫn hống hách như vậy!