“Ôi trời! Mới có một phút mà đã sáng đèn rồi sao?”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Tầng một thường được cho rằng yếu hơn cả nhưng cũng không tới mức này. Mới có một phút mà anh đã vượt qua thành công. Người hiểu chuyện thì sẽ cho rằng là do thực lực của Mạc Phong mạnh, còn người không biết thì nghĩ rằng kẻ canh giữ tầng một đúng là để làm cảnh!
Xích Ly cũng đứng bật dậy. Ông ta nhìn vào trong tòa tháp với vẻ khó tin: “Trời! Chuyện gì vậy ông Lý, đúng là đồ bỏ đi, già thì già mà tới mười phút cũng không kéo dài được sao?”
Ông ta vốn định chơi trò mèo vờn chuột, để những tầng phía đưới làm hao tổn sức mạnh của Mạc Phong cho đến hết, thật không ngờ tới một phút mà cũng không giữ nổi.
Ngay sau đó, đèn tầng hai, tầng ba cũng vụt sáng. Trong vòng năm phút, anh đã vượt qua được ba cửa ải.
Tất cả mọi người có mặt đều ngây như phỗng. Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch thế nào?
Khương Na chỉ mỉm cười. Xem ra việc anh ngồi trên đá Huyền Hoàng mấy tiếng hôm qua đã có tác dụng. Mặc dù điều đó không giúp công phu tăng vượt bậc nhưng có thể hồi phục được thể lực tiêu hao trước đó.
“Công phu của thiếu chủ lại tiến bộ rồi! Giờ cộng thêm cả đại ca thì có khi ba người chúng ta cũng không còn là đối thủ của cậu ấy nữa!”, Triệu Vô Cực khoanh tay lắc đầu.
Sở Nam Thiên cũng cười khổ: “Đúng vậy. Nhớ lúc mới gặp, cả ba người chúng ta cũng phải miễn cưỡng lắm mới đánh lại được, giờ e rằng đánh mười hiệp cũng không nổi!".
Hai người đột nhiên nhìn nhau, dường như họ chợt nghĩa ra mục đích thứ hai khi tới Nam Khương lần này.
Đó chính là tìm Viên Bá Thiên.
Triệu Vô Cực quay qua hỏi Khương Na đứng bên cạnh: “Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Không phải chuyện quan trọng thì lát nữa hỏi đi!”, Khương Na nói bằng giọng lạnh lùng.
Sở Nam Thiên cũng sà tới hỏi nhỏ: “Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi. Tôi muốn hỏi cô có phải trước chúng tôi còn có người khác xông vào đây không?”
Nghe thấy vậy Khương Na bèn tái mặt: “Ông hỏi vậy làm gì?”
“Cô từng gặp ai trông vô cùng đàng hoàng, đuôi mắt có một vết sẹo nhỏ, cao tầm một mét tám, hơn nữa còn vô cùng lực lưỡng. Cô gặp không? Ăn mặc khá giống chúng tôi!”, Triệu Vô Cực vẫn truy cứu không chịu từ bỏ.
Khương Na cúi đầu chìm vào im lặng, hình như cô nghĩ ra điều gì đó bèn vỗ đầu: “Có, lúc trước đúng là có một người!”
“Vậy người đâu?", Sở Nam Thiên nhảy dựng lên trước mặt cô.
“Do chúng tôi ở đây cấm người ngoài nên đã đuổi đi rồi. Công phu của người đó cũng không tệ nên bị ép vào động Huyền Nhai, không biết sống chết thế nào!"
“…”
Động Huyền Nhai là nơi thờ phụng vì thần núi thứ ba của mười tám tộc trại Nam Khương. Không ai biết bên trong có thứ gì, chỉ biết rằng cứ tới mùa thu thì bên trong có sương khói bay ra.
Lúc này Triệu Vô Cực cuống quýt hỏi: “Vậy trong đó có quái vật gì không?”
“Tôi cũng không biết. Chưa ai vào động Huyền Nhai bao giờ. Những cứ mỗi lần lập thu, đông chí, xuân phân, hạ chí thì bên trong đều có sương mù bay ra. Sương mù bao vây cả vùng núi, vì vậy chúng tôi cho rằng bên trong có thần núi!”
“…”
Hai người bọn họ cũng đơ ra, ít nhất thì họ cũng có thể khẳng định rằng đúng là Viên Bá Thiên đã từng tới đây.
Nhưng dù biết hắn tới đây thì cũng không thể làm gì được vào lúc này. Bởi vì nếu như Mạc Phong không vượt qua tòa tháp thành công thì sẽ rất khó đi lại và hành sự ở Nam Khương.
Vậy nên cần phải vượt ải trước đã, sau đó dùng thực lực của Nam Khương để nhờ giúp đỡ tìm người.
“Mọi người đừng vội, dù thế nào cũng phải đợi anh Mạc hoàn thành xong nhiệm vụ này. Giờ anh ấy đã tới được tầng thứ năm rồi. Đèn của tầng thứ sáu vẫn chưa bật sáng. Đã mười phút trôi qua, cũng không biết tình hình bên trong thế nào!”, Trương Phong khẽ thở dài.