Anh khẽ đập bàn: “Một trăm tệ, tôi lấy lãi một phần trăm tức là mười tệ! Mười tỉ tệ thì một ngày cũng chỉ có một trăm triệu tệ thôi!”
“Điều này…Một ngày một trăm triệu tệ tiền lãi…Ngân hàng nhiều lắm cũng chỉ thu có không chấm một phần trăm thôi. Của cậu nhiều quá!”, Châu Nhược Niên sầm mặt.
Thế này nào phải giúp bọn họ mà là thừa dịp cháy nhà hôi của thì có. Mấu chốt là anh lại còn làm ra vẻ ấm ức lắm.
Từ Giai Nhiên chỉ khoanh tay cười lạnh lùng: “Chú Châu, một trăm tệ, một ngày có một tệ tiền lãi thật sự không phải là cao đâu. Chúng tôi để tiền vào ngân hàng, tiền lãi một ngày đủ để cho công ty xoay vòng đấy. Hơn nữa hiện tại ở Giang Hải, thậm chí là Hoa Hạ, làm gì có ngân hàng nào cho các chú mượn mười tỉ! Ngoài cậu Mạc ra, e rằng các chú có đi vay nặng lãi thì cũng không vay được nhiều như vậy!”
“…”
Hiện tại kinh tế khó khăn, đâu đâu cũng giống nhau. Giờ muốn tìm ngân hàng vay tiền thì có khi một trăm triệu tệ cũng khó chứ đừng nói là mười tỉ tệ.
Doanh nghiệp lớn nhỏ nào cũng nợ ngân hàng. Dù ngân hàng có hàng trăm tỉ tệ cũng không thể cứu được hết các doanh nghiệp. Nên rất nhiều công ty, thậm chí là các tập đoàn không có đủ vốn đổ vào nên đã bị phá sản.
Ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng vậy. Theo như tổn thất hiện tại, nếu một tháng nữa mà sóng gió không qua đi thì ba nhà họ sẽ bị phá sản ngay.
Từ Mậu Thịnh ngẩng đầu: “Cậu Mạc, chắc cậu vẫn còn cách khác mà chưa nói đúng không?”
Ông ta dường như đã đi guốc trong bụng Mạc Phong. Giờ Giang Hải là địa bàn của nhà họ Mạc. Đương nhiên anh sẽ không trơ mắt nhìn ba nhà họ sụp đổ. Sự tồn tại của ba nhà ràng buộc lẫn nhau, hơn nữa còn có thể kiểm soát được các gia tộc bên dưới nên họ có giá trị tồn tại. Nếu họ sụp đổ, nhà họ Mạc sẽ bị tổn thất rất lớn.
Vì vậy dù nhìn từ góc độ nào thì Mạc Phong cũng sẽ không từ bỏ ba người bọn họ. Ngược lại, con tìm các dìu dắt cả ba nhà.
Hơn nữa, Từ Mậu Thịnh cũng tin rằng con bé Từ Giai Nhiên sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Từ bị tiêu vong. Vì vậy ông ta biết rằng Mạc Phong chỉ đang đùa bọn họ, tạo áp lực cho họ mà thôi.
“Ông nói đúng. Thực ra tôi đã chuẩn bị hướng đi khác cho mọi người. Và đây cũng là cách phù hợp với mọi người nhất. Chỉ cần mọi người nghe tôi thì lầ khủng hoảng này sẽ không bị tổn hại, thậm chí còn có thể khiến mọi người kiếm được một khoản tiền đấy!”, Mạc Phong khoanh tay khẽ cười.
Mộ Dung Vân Long sốt ruột nói: “Ây da, cậu Mạc nói đi, rốt cuộc là cách gì có thể cứu được công ty của chúng tôi. Giờ mỗi ngày đều tổn thất nhiều quá, thật sự là sắp phải bán nhà đến nơi rồi!”
“Sát nhập toàn bộ tài sản của mọi người vào tập đoàn Đằng Long. Tôi sẽ cho mỗi người hai mươi phần trăm cổ phần! Chỉ cần mọi người tin tưởng tôi thì một năm sau mọi người kiếm được năm tỉ tệ không thành vấn đề. Hơn nữa ngay giây phút sát nhập vào tập đoàn thì toàn bộ số nợ của mọi người sẽ do nhà họ Mạc phụ trách!”
“Không thể nào!”
“…”
Châu Nhược Niên tức giận đập tay xuống bàn: “Tôi không đồng ý!”
“Ông có thể không đồng ý , nhưng nếu nhà họ Châu mà tiếp tục phải bù lỗ thì sau này muốn tôi tiếp quản tôi cũng không nhận đâu. Toàn bộ tài sản của nhà họ Châu cũng chỉ có năm mươi tỉ tệ thôi, hơn nữa đó có là số liệu của năm trước, có khuynh gia bại sản thì vẫn còn cầm cự được ba tháng. Nếu tính vốn lưu động thì cùng lắm là cầm cự được một tuần sẽ phải tuyên bố phá sản thôi. Số nợ bên ngoài thì đã lên tới hơn mười tỉ tệ rồi!”, Mạc Phong cười xùy.
Làm kinh doanh ít nhiều cũng có lúc lỗ. Dù là người bình thường đôi khi cũng phải nợ thẻ ngân hàng vài lần mà. Dù họ có tiền cũng không bao giờ lựa chọn cách trả hết ngay.