Lúc này hắn đang nằm trên đùi cô thư ký kia, ăn đồ do cô ta bón.
Cả ba gia chủ của ba nhà đều là những người đầu còn sạn cả. Mặc dù tập đoàn Tưởng Thị là tập đoàn tài chính siêu cấp nhưng phải kiếm được lợi nhuận thì mới được, nếu không, đi trở mặt lúc này với Mạc Phong thì đúng là vô nghĩa.
Lúc này Tưởng Minh Xuyên chậm rãi ngồi dậy và mỉm cười: “Tôi nói này, các người cũng đừng lo lắng nhiều đến vậy chứ! Với thực lực của nhà họ Tưởng, cho đại các người một chút thôi thì cũng kiếm được cả đống rồi! Kiểu gì cũng có tiền đồ hơn việc đi theo thằng nhãi đó! Các người muốn chi tiết hơn phải không, không thành vấn đề!”
Hắn nháy mắt ra hiệu với thư ký, cô ta lập tức lấy ra một tập tài liệu.
Bên trong là toàn bộ nội dung liên quan tới việc hợp tác. Tài sản của ba nhà sát nhập vào nhà họ Tưởng, đương nhiên cũng không phải là toàn bộ mà là những tài sản chiếm cổ phẩn trong đó.
Chỉ có điều số lượng chiếm cổ phần vượt quá phạm vi chấp nhận của ba gia tộc.
“Cậu muốn chiếm ba mươi phần trăm cổ phần trong toàn bộ tài sản của chúng tôi sao?”, Từ Mậu Thịnh nhìn con số trên hợp đồng và sầm mặt.
Ông ta là một lão hồ ly. Mẹ kiếp! Đòi chiếm ba mươi phần trăm cổ phần thì khác gì sau này có hạng mục nào quan trọng, nhà họ Tưởng đều có thể can dự vào. Trước đây có chuyện gì là mình tự quyết giờ làm gì cũng phải đi báo cáo.
Mộ Dung Vân Long khẽ chau mày khi nhìn hợp đồng, sau đó bật cười: “Ha ha, cậu Tưởng đang đùa chúng tôi phải không?”
“Nói chỉ có chuẩn! Đúng là đang đùa mọi người đấy! Lật tờ tiếp theo xem đi!”, Tường Minh Xuyên đan hai tay làm gối đầu rồi gác chân lên đùi cô thư ký kia để cô ta mát xa cho mình.
Dù là hành vi hay là giọng nói thì hắn luôn giữ vẻ như bố đời mẹ thiên hạ, coi thường người khác của một cậu ấm điển hình.
Đương nhiên bọn họ cũng phải thừa nhận đây là cậu ấm có giá nhất ở Cửu Thành thuộc Yến Kinh. Đúng là hắn có hơi ngông thật nhưng mọi người cũng chẳng phải những kẻ cùng hội cùng thuyền nên không cần phải nhìn mặt nhau mà hành sự.
Khi lật sang trang thứ hai, nhìn thấy những con số thì tất cả đều ngây người.
Nhà họ Tưởng sẽ rót ba tỷ tiền vốn vào, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần của mỗi nhà, sau này tất cả mọi hành động của ba nhà đều phải báo cáo với cấp trên. Đây là một điều khoản.
Điều khoản thứ hai là ngoài việc cắt đứt hợp tác với các đối tác khác ngoài nhà họ Tưởng thì với những hạng mục muốn hợp tác cũng phải nhận được sự đồng ý của họ mới được tiến hành.
Thứ ba, nhà họ Tưởng sẽ sắp xếp người của họ vào những doanh nghiệp nòng cốt của mỗi gia tộc để tiến hành nghiên cứu.
Nói dễ nghe thì là nghiên cứu còn nói thẳng ra chính là giám sát.
Nhưng việc rót ba tỷ tiền vốn không phải là một nguồn thu nhỏ. Hơn nữa còn là tiền vốn lưu động, mỗi một nhà có thể dùng số tiền đó để mở rộng nghiệp vụ của mình.
Vậy nên có lợi thì cũng có hại.
“Thế nào? Còn không đủ rung động sao?”, Tưởng Minh Xuyên khẽ nghiêng người mỉm cười: “Ngoài ra bất kể sản phẩm gì của các người thì nhà họ Tưởng cũng sẽ tạo hành lang kinh doanh miễn phí, có lợi còn có ưu đãi như vậy đã được chưa?”
Khơi thông hành lang vô điều kiện sao?
Châu Nhược Niên sắp nhỏ hết dãi xuống đất tới nơi. Đây là một miếng thịt béo bở dâng tới tận miệng mà. Đôi khi muốn tạo một hành lang kinh doanh thôi phải cần cả chục thậm chí cả trăm triệu tệ.
Nếu nhà họ Tưởng có thể cung cấp miễn phí cho họ thì không những tiết kiệm được một khoản tiền lớn mà còn tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Nhiều khi việc họ phải dồn toàn bộ sức lực vào lại chỉ đơn giản bằng đúng một câu nói của nhà họ Tưởng.
Đây chính là sức ảnh hưởng của một tập đoàn tài chính siêu cấp, đi tới đâu đều sẽ có người giải quyết đến đấy!