“Đừng nói linh tinh, trước giờ chỉ có tôi bắt cóc người ta chứ làm gì có ai bắt cóc tôi!”
“…”
Anh kể lại chuyện về tập đoàn Mỹ Khải Á cho cô nghe.
Thật không ngờ Bạch Như Nguyệt chỉ đập tay xuống bàn đồng ý, nói rằng phải dạy cho đám chuột chù nước ngoài này một bài học ra trò.
“Năm tỷ có đủ không?”
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Có lẽ cầm cự được một thời gian!”
“Tôi cho cậu mượn mười tỷ, không cần vội, đây không phải là vấn đề đấu đá của hai công ty nữa mà là hai quốc gia. Lần này mà thắng thì sẽ chẳng còn ai dám khinh thường Hoa Hạ nữa! Tôi giúp cậu thì nhất định phải thắng đấy!”
…
Có được sự giúp đỡ của Bạch Như Nguyệt, chuyển thẳng mười tỷ vào tài khoản đã khiến thị trường cổ phiếu chững lại, không còn rớt giá với biên độ lớn như trước nữa.
Lúc này, tại tập đoàn Từ Thị.
Từ Giai Nhiên cũng đã sớm thấy được nước cờ này. Cô ngồi dựa vào ghế sô pha, chân gá lên bàn, tay phải nghịch tóc.
“Thú vị! Không ngờ Mục Thu nghi lại có gan tuyên chiến với tập đoàn Mỹ Khải Á! Thật ngưỡng mộ khi có một người đàn ông tốt như vậy!”
Cô ấn điện thoại cố định: “Gọi giám đốc Dương tới chỗ tôi!”
“Vâng!”, đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại.
Một lúc sau có một cô gái đeo kính từ ngoài bước vào: “Sếp Từ, cô cho gọi tôi?”
“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
“Vốn lưu động thì còn hơn ba tỷ ạ!”
“Rút ra ba tỷ mua cổ phiếu của Kim Tư Nhã, đi đi!”
“…”
…
Tại nhà Mộ Dung.
Tại tập đoàn Mộ Dung, tình hình tương tự cũng xảy ra.
Mặc dù đây là cuộc chiến không khói súng nhưng đã cuốn vào hàng chục tỷ tệ. Dù bên nào thua thì cuối cùng cũng đều phải táng gia bại sản.
“Con thấy thế nào?”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay, đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Mộ Dung Trầm Chương nhìn vào thị trường chứng khoán, khuôn mặt đanh lại: “Nhà họ Từ cũng đã tham gia rồi, vừa nãy mới rót vào ba tỷ tệ mua cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã! Bố, có phải là nhà họ Từ nắm được thông tin ngách nào đó không?”
Nếu lần này thắng, thì ba tỷ có thể biến thành mười tỷ, hai mươi tỷ cũng là chuyện thường.
“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?”, Mộ Dung Vân Long trầm tư một hồi rồi lên tiếng.
Mộ Dung Trầm Chương vội vàng kiểm tra quỹ: “Vốn lưu động còn năm tỷ tám!”
“Để lại tám trăm triệu, số còn lại đầu tư vào cổ phiếu của tập đoàn Kim Tư Nhã!”
“Bố, bố tin là Kim Tư Nhã sẽ thắng ạ?”
“Bố không tin Kim Tư Nhã, bố tin Mạc Phong!”
“…”