Đứa bé thấy vậy lập tức run rẩy và co rúm người trong chăn.
“Người xấu! Anh ta là người xấu!”
Mục Thu Nghi thấy vậy thì trừng mắt: “Anh dọa đứa bé rồi, mau xin lỗi đi!”
“Anh…anh xin lỗi nó sao?”, Mạc phong chỉ vào mình kêu lên kinh hãi.
Tống Thi Vũ cũng chống nạnh: “Thừa thãi, anh dọa sợ Tiếu Nhã rồi. Mau xin lỗi đi!"
“Dựa vào cái gì chứ, tôi có làm gì đâu mà phải xin lỗi. Mà chính mọi người tự dưng đưa một người xa lạ vô duyên vô cớ về nhà thì có!”
“Cái gì mà xa lạ vô duyên vô cớ. Tôi không cẩn thận đụng phải cô bé. Người ta bị thương, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm chứ!”
Tống Thi Vũ vạch chăn ra để lộ một bên chân bị bó bột của cô bé.
Mạc Phong phụt cười ngồi xuống bên giường. Cô bé tên Tiếu Nhã vô thức ngồi sát vào một góc, đôi mắt màu trắng của nó dần dần trở nên nhạt hơn và trở về đôi mắt của người bình thường.
“Đừng sợ, tôi chuyên trị vết thương. Đây là chuyện nhỏ thôi!”, nói xong anh túm lấy cổ tay của Tiếu Nhã, nhưng nụ cười trên mặt dần đanh lại.
Trước đó anh còn đắc ý lắm, nhưng giờ thì mặt đông cứng.
Không hề có mạch đập!
Đúng vậy. Đứa bé này không hề có mạch đập, hoặc nói cách khác là mạch quá yếu, yếu tới mức Mạc Phong không cảm nhận được.
Nếu tìm kỹ thì vẫn thấy nhưng rất nông. Nếu không phải đạo hạnh y thuật của anh cao siêu thì sẽ không thể tìm được.
Mạch nông chứng tỏ huyết quản nhỏ. Anh nhìn kỹ tay đứa bé, bàn tay mềm như một bông hoa tuyết vậy, lạnh lẽo tới mức không tìm thấy cả mạch máu.
Và Mạc Phong cũng không cảm nhận được bất kỳ nội lực gì trong cơ thể của nó, đến ngay cả cảm giác khác cũng không có. Nếu như nó có chân khí thật sự thì theo lý mà nói có thể cảm nhận được thông qua mạch đập.
“Sai lại thế? Rốt cuộc nhóc là ai?”, anh nắm chặt cổ tay Tiếu Nhã và quát lên.
Tống Thi Vũ vội vàng gạt tay anh ra: “Này, người ta còn là một đứa trẻ, đừng có bóp tay như vậy được không, mau bỏ ra?”
“Đứa trẻ sao? Trẻ con mà có thể tự tiện đi vào hầm để xe? Lúc cô lùi xe, còi cảm ứng có kêu lên không?”
“Hình…hình như không…đụng phải rồi mới kêu. Nhưng cũng bình thường thôi. Chiếc xe đó của tôi gần đây hay dở chứng, chưa có thời gian đi sửa nữa!”
“Không phải là xe của cô có vấn đề mà là nó rơi từ trên trần nhà xuống. Tức là trước đó nó dính chặt trên đó. Đợi đến khi xe của cô lùi lại thì mới nhảy xuống!”
“…”
Tiếu Nhã vội vàng giải thích: “Không hề! Không phải như anh nghĩ. Tôi chơi ở đó, không bám chắc nên bị ngã xuống!”
Đứa bé này cũng chưa lớn hẳn, có lẽ chỉ cỡ học sinh cấp hai, không quá mười tám tuổi.
Có những cô gái có khuôn mặt trẻ con, da dẻ đẹp nên hai mươi tuổi mà nhìn cũng như học sinh. Chuyện đó là có thật.
Tóm lại là Mạc Phong không tin lời của nó. Làm gì có ai chạy tới hầm để xe tối om mà lại không sợ! Hơn nữa còn là một cô nhóc.
Lúc này Thương Hồng bước tới khẽ cười: “Được rồi, anh và cô nhóc đừng đôi co nữa. Anh mau xem xem chân của cô bé cần bao lâu mới khỏi được!”
“Đứng tránh ra, để anh xem rồi nói!’