“…”
Khi cô đang kéo anh rời đi thì Khương Na lập tức giữ anh lại. Hai cô gái cứ thế kéo Mạc Phong làm hai.
“Đừng kéo, đừng kéo, sắp rách đôi rồi!”, Mạc Phong kêu lên.
Trương Phong đứng trong nhà cũng lắc đầu với vẻ bất lực: “Tự cổ khó thoát ải hồng nhan, buồn trung sầu khổ lệ hai hàng!”
“Bớt nói nhảm, tới giúp đi chứ!”
Trương Phong búng tay: “Kỳ Môn Phong Hậu, Thổ Hà Xa!”
Ầm.
Hai cô gái lập tức bị đống đất đùn lên cao gần ba mét.
Dù vậy thì họ vẫn không buông tay Mạc Phong, cứ thế kéo anh lơ lửng giữa không trung.
“Ối giời!”, Trương Phong kinh hãi kêu lên.
Khương Na nhìn Bạch Doanh hét lên: “Cô là Thánh nữ nên coi trọng đại cục của Nam Khương!”
“Nam Khương là chuyện của chúng ta không nên để người khác phải mạo hiểm!”
“Đây là số mệnh của anh ấy, không tránh được, không thay đổi được. Hơn nữa, chỉ có anh ấy mới giúp được chúng ta thôi!”
“Không phải là người đàn ông của cô nên cô không biết thương xót đúng không. Hôm nay mà xông vào tháp thì chắc chắn thập tử nhất sinh. Tối qua là do trưởng lão Linh không ra đòn chí mạng, nếu không cô cảm thấy gã này vượt qua nổi không?”
“…”
Trưởng lão Linh vốn đứng về phía bọn họ nên dù Trương Phong không làm gì thì đến cuối cùng vẫn xông vào được tòa tháp.
Hơn nữa Trương Phong vừa nhìn là khám phá ra ngay bí mật của Bát Linh Lung. Theo đúng quy tắc thì hắn đã vượt qua cửa ải. Nhưng nếu trưởng lão Linh dùng Bát Linh Lung để ra đòn sát phạt thì Trương Phong có thoát được hay không lại là chuyện khác.
Hôm nay họ xông vào tháp Võ. Người trấn giữ trên đỉnh tòa tháp là tướng soái số một Nam Khương, là thế hệ sau của đại tướng soái bảo vệ nước Nam Việt. Khi tổ tiên và nước Khương giao chiến, vị này đã giết chết ba mươi nghìn quân của đối phương. Chỉ một mình vị này đã làm được như vậy nên được gọi là tướng soái tàn sát số một.
Trưởng lão Phong – người trấn giữ ngọn tháp được kế thừa một đặc điểm từ tổ tiên. Đó là một khi đánh nhau, nếu đối phương chưa chết thì sẽ đánh liên tục cho đến khi đối phương chết thì thôi.
Vì vậy Bạch Doanh lo hôm nay Mạc Phong sẽ xảy ra chuyện nên sáng sớm đã chạy ra khỏi nhà giam tới đây.
Còn việc ai thả cô ấy ra thì không cần đoán cũng biết, đó chính là Vưu Giai Hàng.
“Tôi biết cô thích anh ấy, hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tranh giành với cô. Là thiếu tư mệnh của Nam Khương tôi phải nghĩ cho đại cục! Cô yên tâm, nếu thật sự anh ấy không vượt qua được thì tôi sẽ lao vào trong giúp đỡ. Dù tôi có chết thì sẽ không để bọn họ phải chết!”, Khương Na nhìn Bạch Doanh với đôi mắt rực lửa.