Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại tập đoàn Châu Thị ở phía Bắc Giang Hải.

“Tổng giám đốc Châu, nhà họ Từ và nhà Mộ Dung đều hành động rồi, chúng ta có nên cũng làm gì đó không?”, một người đàn ông trung niên cung kính nói.

Châu Nhược Niên và Trịnh Nghiên đang chơi bóng bàn trong nhà. Ông ta phất tay khẽ cười: “Để bọn họ đấu nhau! Cả hai cùng bị trọng thương rồi chúng ta ra tay cũng chưa muộn!”

“Đại lý dược liệu của nhà họ Diệp đúng là một miếng thịt béo bở, tổng giám đốc Châu không lo bị cướp mất sao?”

Từ sau vụ biến động cổ phiếu, Trịnh Nghiên cũng chẳng có nơi nào để đi, đành phải tiếp tục ở lại nhà họ Châu, ít nhất thì nhà họ Châu cũng có năng lực giúp cô ta có cơ hội đổi đời.

Bây giờ vì nhà họ Diệp mà cả Giang Hải như dậy sóng.

Mặc dù nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung nói là sắp liên kết với nhau nhưng có lẽ mối quan hệ cũng không được vững chắc cho lắm.

Trước lợi ích tuyệt đối, những lời hứa sáo rỗng sẽ tự động bị phá vỡ.

“Vội gì chứ, sẽ tới lúc cô được hành động. Hơn nữa cô ba nhà họ Diệp nổi tiếng tính khí cổ quái, để nhà họ Từ và nhà Mộ Dung ra tay trước cũng chưa chắc đã có được quả ngọt mà ăn! Tóm lại, nhà họ Diệp không hợp tác với nhà họ Châu thì những gia tộc khác cũng đừng mong hợp tác được!”, Châu Nhược Niên lạnh lùng nói, và cũng khom người vung mạnh, đánh trúng vào chỗ hiểm.

Nhà hàng West Moon, đường Giang Đông.

Cả nhà hàng được xây dựng theo phong cách châu Âu.

Diệp Đông Thanh bước xuống xe, bèn đẩy cửa bước vào.

“Đông Thanh! Ở đây!”, Tống Thi Vũ đứng dậy vội vàng phất tay.

Cô ta hơi sững sờ nhưng xoay người và đi ngay về vị trí góc nhà hàng.

Mục Thu Nghi thấy vậy vội vàng đứng dậy đưa tay ra cười tươi: “Xin chào cô Diệp!”

Nhưng Diệp Đông Thanh bơ luôn cánh tay mới đưa ra của Mục Thu Nghi.

Cô khẽ chau mày, hành động bất lịch sự này khiến người khác khó chịu!

Tống Thi Vũ khá tinh ý bèn lập tức phá tan sự lúng túng: “Phục vụ, mau lên đồ ăn, người tới đủ rồi!”

“Ăn cơm thì thôi khỏi, tôi ăn không quen mùi vị đồ ăn ở Giang Hải, lâu quá không gặp Thi Vũ, cậu càng ngày càng đẫy đà nhỉ”, Diệp Đông Thanh nhìn ngực Thi Vũ, cười chế nhạo.

Thi Vũ không khỏi nhìn lại mình. Diệp Đông Thanh và Mục Thu Nghi đúng là có hơi màn hình phẳng, cả hai cộng lại cũng không bằng Tống Thi Vũ.

“Đáng ghét, vừa tới mà đã nói vậy rồi. Phải rồi, Đông Thanh, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp, có được không?”, Tống Thi Vũ dần dần chuyển sang chủ đề chính.

Diệp Đông Thanh cũng không phải kẻ ngốc, biết ngay là Thi Vũ mời ăn là dính tới công việc: “Tôi tới Giang Hải có việc riêng không phải là bàn chuyện làm ăn, vì vậy nếu là bàn công chuyện thì thôi đừng nói”.

Sắc mặt Mục Thu Nghi trở nên lạnh như băng.

Coi cô như là không khí, đây có lẽ là bữa ăn ngượng nghịu nhất từ trước tới nay.

Bỗng nhiên, tách…

Tiếng máy ảnh từ phía sau vang lên.

Diệp Đông Thanh vuốt tóc, cảm thấy cạn lời: “Không đâu vào đâu cả! Tôi còn chút chuyện, đi trước nhé!”

Cô ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang nhanh tay cất máy ảnh vào túi.

Nếu không có gì thay đổi thì trong vòng mười phút nữa cả nhà hàng này sẽ bị người của nhà Mộ Dung và nhà họ Từ vây kín.

Cô ta vừa đi tới cửa.

Ầm..

Tiếng sét đánh vang lên.

Rào rào…

Cơn mưa như trút nước bất chợt ập tới.

“Chết tiệt! Sao lại mưa vào lúc này cơ chứ!”, Diệp Đông Thanh giậm chân tức giận.

Cô ta thấy người đàn ông chụp ảnh lúc này đang gọi điện thoại cho ai đó.

Nếu cô ta còn không đi thì chắc chắc sẽ bị kẹt lại ở trước cửa nhà hàng này.

Cứ thế cô ta lao ra giữa làn mưa gió.

Bên trong nhà hàng.

Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đều ngây người.

“Cô ta không bị làm sao chứ, mưa to thế này, sao không trú chứ? Thà để bị ướt cũng không muốn ăn cơm cùng chúng ta sao, đúng là được nước!”, Mục Thu Nghi hừ giọng lạnh lùng.

Trước đó Diệp Đông Thanh còn không thèm bắt tay với cô, rõ ràng là không coi cô ra gì.

Mục Thu Nghi cảm thấy khó chịu! Dù gì bây giờ cô cũng là nữ đại giả bạc tỷ, có ai ở cái đất Giang Hải này mà không phải nể cô, vậy mà Diệp Đông Thanh lại tỏ thái độ như vậy, nhìn đúng kiểu từ nhỏ tới lớn được chiều quá hóa hư.

Tống Thi Vũ cũng thở dài: “Hầy, việc hợp tác này gian nan lắm đây! Thôi bỏ đi, chúng ta ăn thôi, đừng lãng phí!”

“Không thể hợp tác thì thôi, dù sao có thể bước tới ngày hôm nay, mình cảm thấy hài lòng rồi!’, Mục Thu Nghi cười dí dỏm.

Chưa được bao lâu mà giá trị của cô đã tăng lên không biết bao nhiêu lần. Kể cả hợp tác với nhà họ Diệp thì cũng chắc gì có được hiệu quả như vậy.

Chắc chắn là không!

Hơn nữa, muốn phát triển một sản phẩm mỹ phẩm từ nguyên liệu Đông Y cũng không nhất thiết cứ cần sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, trên đời này có tiền mà sợ không bán được hàng sao?

Mục Thu Nghi vốn không hi vọng nhiều vào lần gặp mặt này, cô chỉ cảm thấy không chịu nổi dáng vẻ trịch thượng của Diệp Đông Thanh.

Họ đang ăn cơm thì có một nhóm người từ ngoài xông vào.

“Cô Diệp đâu?”, Mộ Dung Trầm Chương kinh ngạc kêu lên.

Một lúc sau Từ Giai Nhiên cũng dẫn theo người lao vào. Bên trong vốn vắng vẻ, bỗng có mấy chục người lao vào khiến nó trở nên chật chội vô cùng.

Người đàn ông cầm máy ảnh chụp trộm trước đó cười với vẻ cung kính: “Người…đi rồi! Vừa được một lát, đi về phía Đông!”

“Đồ ngốc này, sao không đuổi theo!”

“Bên ngoài…đang mưa to mà…”

Đúng là trời đang mưa to, tưởng chừng trời có bao nhiêu nước đều trút xuống hết đất liền.

Từ Giai Nhiên nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài thì lắc đầu đồng cảm: “Cô Diệp không phải là không mang theo ô đấy chứ?”

“Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Mau đuổi theo!”, Mộ Dung Trầm Chương lạnh lùng nói.

Sau đó anh ta xoay người đi thẳng ra ngoài.

Nhà hàng lại lập tức trở nên trống trải.

Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ ngồi một góc cũng không hề bị họ phát hiện.

“Mình biết vì sao vừa rồi cô ta một mực bỏ đi rồi! Hóa ra là không chỉ có chúng ta muốn hợp tác với cô ta!”, Tống Thi Vũ lắc đầu cười khổ: “Đất khách quê người, không biết có gặp phải nguy hiểm không đây?”

“Nguy hiểm? Cả đám vệ sĩ theo sau, ai dám chọc cô ta chứ?”

Đường Chính Dương phía Đông Giang Hải, tại lầu hai của Lâm Quân Các.

Trải qua mấy ngày luyện tập, Tô Nguyệt đã có thể đánh tạo ra lực, nếu tiếp tục luyện tập như vậy thì chẳng bao lâu có thể luyện ra nội lực, trong vòng ba năm có khả năng còn đột phát được thấu kình.

Người luyện võ công, nếu không thể đột phát thấu kình thì coi như chưa nhập môn.

“Cảm giác thế nào?”, Mạc Phong dựa vào cửa, khoanh tay cười xấu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK