Chương 27
Đến hội Hắc Long uống chén trà?
Nói nhẹ tênh như thế, có nghĩ đến cảm nhận của người khác không.
Tên tóc húi cua lén lút lấy điện thoại ra, có lẽ đang nhắn tin cho ai đó.
Bịch…
Gã vừa quay người lại, bỗng thấy đầu gối bị cái gì đụng vào rồi quỳ bịch xuống đất.
“Nếu còn dám giở trò mèo, tao sẽ ném mày xuống sông nuôi cá đấy!”, Mạc Phong ngồi trên xe bình thản nói.
Như thể anh không làm gì cả. Tên tóc húi cua kia cười khổ, quay người lại: “Cậu tha mạng ạ, tôi đâu dám giở trò mèo gì trước mặt cậu, chỉ là tôi mắc tiểu, muốn đi vệ sinh thôi.”
“Nhịn đi!”
“Chuyện này.”
Tên trọc vội kéo gã, ý bảo gã đừng nói nữa.
Đừng thấy bây giờ Mạc Phong đang bị trói, nếu anh muốn thoát ra thì chỉ trong chớp mắt thôi.
Tống Thi Vũ trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Hai vợ chồng anh tự đi mà uống trà, nhưng anh phải chăm sóc Thu Nghi cho tốt, bằng không tối trừ lương của anh đấy!”
“Chuyện này còn cần cô nói à! Đương nhiên tôi phải đảm bảo an toàn cho vợ mình rồi”, Mạc Phong nở nụ cười bỉ ổi.
Mục Thu Nghị trừng mắt nhìn hai người: “Trật tự! Nói linh tinh gì thế, hai ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới thôi, không thể nào tiến thêm được nữa! Vĩnh viễn không thể!”
Tuy cô nói thế nhưng lại rất muốn bước vào thế giới của Mạc Phong, để xem rốt cuộc thế giới của kẻ mạnh mà anh nhắc đến sẽ thế nào!
Nếu một người phụ nữ bắt đầu tò mò về một người đàn ông, tức là cô ấy sắp chìm đắm đến nơi rồi.
Cửa xe đóng lại, Tống Thi Vũ nhìn chiếc Audi đi xa dần, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cứ thế này thì đâu cần một tháng chứ? Tên khốn kia tán gái giỏi thật!”
Lúc này, trên xe Audi.
“Vợ?”, Mạc Phong nhẹ nhàng có tay vào người Mục Thu Nghi, cười gian.
Mục Thu Nghi lườm anh với vẻ vô cùng chán ghét: “Bị điên à? Có chuyện gì thì mau nói đi!”
“Nếu hôm nay anh giúp em xử lý hết phiền phức thì em có thưởng cho anh không?”
Biết ngay tên này lại đang tính toán gì đó mà.
Những phiền phức này đã ảnh hưởng đến tập đoàn Kim Tư Nhã một khoảng thời gian.
Trong tháng này, thành tích của các bộ phận vẫn liên tục giảm xuống.
Nếu cứ mặc cho họ gây rối, cuối cùng phiền phức nhỏ sẽ biến thành phiền phức lớn.
Hơn nữa trong một tháng này, rất nhiều khách hàng cỡ nhỏ và cỡ trung đã quyết định hủy bỏ quan hệ hợp tác với tập đoàn Kim Tư Nhã.
“Anh muốn thưởng gì? Chỉ cần không quá đáng là được”, Mục Thu Nghi lạnh lùng nói, cũng không nhìn anh.
Mạc Phong cười gian: “Không đầu, người chính trực như anh có thể đưa ra yêu cầu trơ trẽn gì được chứ? Anh chỉ muốn hẹn hò riêng với em, thời gian và địa điểm do anh chọn! Yêu cầu này không quá đáng nhỉ?”
Mục Thu Nghi cúi đầu, bắt đầu suy tư.
Hình như hẹn hò cũng không vấn đề gì, chỉ cần có kiên định thì tên khốn này sẽ không được như ý muốn!
“Hẹn hò một lần cũng được, sẽ giúp anh dẹp luôn suy nghĩ kia, dù sao hai ta vốn không chung đường”, Mục Thu Nghi lạnh lùng nói.
Lúc này, tên trọc ngồi ở ghế phụ lái định lén quay đầu lại để nhìn Mục Thu Nghi ở khoảng cách gần, xem xem rốt cuộc cô gái đẹp nhất Giang Hải xinh đẹp đến mức nào.
Nhưng vừa quay đầu lại, người gã đã run lên.
Gã không nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần của Mục Thu Nghi, mà thấy khuôn mặt với đôi mắt đang trừng lên của Mạc Phong.
“Nếu dám nhìn lén nữa, tao móc mắt mày ra đấy!”, Mạc Phong không cười đùa nữa mà quay lại trạng thái ma quỷ khát máu kia.
Tên tóc húi cua đang lái xe và tên trọc đều run bần bật.
Khí lạnh!
Đang giữa tháng sáu oi bức mà họ cứ như rơi xuống hố băng!
Hai người kia ngồi chung với nhau, đúng là không cần bật điều hòa!
“He he, hai tên kia đáng ghét thật đấy, dám quấy rầy thế giới hai người của chúng ta”, Mạc Phong lại cợt nhả như cũ.
Trước mặt Mục Thu Nghi, anh luôn có vẻ để tiện.
Nhưng khi đối mặt với người khác, nhất là những kẻ định ra tay với Mục Thu Nghi, trạng thái sát thần lại xuất hiện!
Mục Thu Nghi quay mặt đi: “Không thể hiểu nổi!”
Sau đó cô không quan tâm đến Mạc Phong nữa. Cô không khỏi nhớ tới cảnh tiễn anh trai của mình ra sân bay mười năm trước.
“Anh, anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời mà”, cô rơm rớm nước mắt, khẽ nói.
Giọng Mục Thu Nghị rất nhỏ, nhưng đã đủ để Mạc Phong nghe rõ rồi.
Nếu anh trai cô vẫn còn thì tốt biết bao, khi gặp chuyện phiền phức, chỉ cần nhào vào lòng anh ấy là sẽ thấy mình có thêm sức mạnh để kiên trì.
Cô đợi mãi ở trong nước, chờ anh trai quay về, nhưng chỉ thấy một cái xác lạnh bằng.
Hơn nữa còn không thể tiết lộ tin anh trai mình là quân nhân cho người khác!
Thực tế luôn tàn khốc, con người bắt buộc phải vượt qua thế giới tàn khốc này.
Nét mặt Mạc Phong chậm rãi cứng đờ, nụ cười cũng dần biến mất.
Anh tựa đầu vào ghế ngồi, nhìn cảnh vật đang nhanh chóng trôi đi bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu anh xuất hiện cảnh tượng trước khi Trần Mãnh ra trận.
Anh ấy cầm ảnh thời thiếu nữ của Mục Thu Nghi, đắc ý trước mặt Mạc Phong: “Đội trưởng, em gái tôi xinh không? Nếu cậu đồng ý làm chồng con bé, tôi sẽ giới thiệu em ấy cho cậu! Nhiều chàng trai theo đuổi em ấy lắm, nhưng tôi chỉ muốn làm người một nhà với cậu thôi!”
Trước kia anh luôn thấy tên ngốc này hơi đáng ghét, nhưng bây giờ có muốn nghe thấy giọng nói phiền phức đó cũng không được nữa rồi.
“Mãnh! Cậu yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ là người một nhà!”, Mạc Phong lẩm bẩm.
Mạc Phong cũng không biết, đây là sự sắp đặt của cõi u minh hay duyên phận từ kiếp trước!
Hình như nhà họ Mạc và nhà họ Mục có liên quan rất nhiều đến nhau, bằng không, hai ông cụ của đôi bên định ra hôn ước kiểu gì chứ?
Anh cũng không ngờ, người có hôn ước với mình lại là cô em gái xinh như hoa mà đồng đội anh thường xuyên nhắc đến.
Chắc chắn họ có duyên phận đặc biệt nên mới có thể trở thành người một nhà với nhau.
Mạc Phong đâm đầu vào ngõ cụt, tạm thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể chậm rãi đạt được những tin tức nhỏ lẻ từ chỗ Mục Thu Nghi.
Chắc hẳn đám người ở châu u sắp ra tay rồi nhỉ?
Rốt cuộc Mục Thu Nghi đang nắm giữ thứ gì đáng để họ chú ý?
Chẳng lẽ là nhan sắc ư?
Kít!
Trong lúc Mạc Phong đang nghĩ đến vấn đề này, xe chậm rãi dừng lại.
“Thưa cậu, chúng ta đến nơi rồi.”, tôn trọc ngồi ở ghế phụ cung kính nói.
Có lẽ gã cũng biết mình không thể chọc vào Mạc Phong!
Không thể chọc giận anh nhưng chắc trốn anh vẫn được nhỉ?
Mục Thu Nghi nhìn quanh rồi kinh ngạc hộ lên: “Đây là tòa nhà Kim Sa Loạn à?”