Nếu như thánh địa này bị những thương gia bên ngoài phát hiện ra, e rằng họ sẽ lập tức biến nó thành một khu nghỉ dưỡng hay điểm du lịch gì đó để kiếm tiền.
Khương Na ngồi hẳn lên lưng con hổ nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước là tới rồi!"
Đoàn người đi theo chú hổ răng kiếm to lớn, tiếp tục đi về phía trước. Có con mãnh thú này dẫn đường, cỏ trên đường đều bị giẫm nát. Vốn dĩ trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Khi tới chân ba ngọn tháp, đoàn người nhận ra mấy ngọn tháp này không có gì khác thường, khá giống với những ngọn tháp được xây dựng cùng thời.
"Đến rồi!"
Khương Na từ trên lưng hổ nhảy xuống, làm một nghi lễ kỳ lạ gì đó dưới chân tháp.
Những người ở đằng sau cũng lục tục bước lên phía trước, bắt chước cô hành lễ như vậy.
Họ quỳ trên mặt đất, hai bàn tay ngửa lên đặt trên đầu, vùi đầu vào giữa hai tay, qùy lạy dưới tháp một lát.
Ba ngọn tháp này đem đến cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo và khá quỷ dị.
Mạc Phong đứng tại chỗ nhìn tứ phía rồi hỏi: "Làm sao để vào trong tháp?"
"Chỉ cần đi qua cửa tháp là được, những người vượt được ba ngọn tháp này và sống sót trở ra sẽ được chúng tôi tôn là thánh nhân và thực hiện ba nguyện vọng của họ một cách vô điều kiện! Đương nhiên, nếu các người chết trong đó thì chúng tôi cũng sẽ đem xương cốt các người về Nam Khương!", lúc này trưởng lão Thạch nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Trương Phong khoanh tay trước ngực tự tin cười nói: "Dễ vậy thôi á? Vượt tháp này dễ như trở bàn tay, các người nói lời đừng nuốt lời đấy!"
Trưởng lão Thạch cười khinh bỉ đáp: "Ha ha, từ cổ chí kim, chỉ lác đác vài người vượt qua được tòa tháp này. Lần gần nhất có ba người sống sót ra khỏi đó là chuyện của hàng nghìn năm trước!"
"... ..."
Mạc Phong quay đầu nhìn Trương Phong hỏi: "Cậu vào trong tháp Pháp đấu pháp trước! Ở đây ngoài cậu ra thì không ai biết Đạo thuật! Có ý kiến gì không?"
"Chuyện nhỏ! Không phải chỉ là đi đấu pháp thuật thôi sao? Để hôm nay tôi cho cả nhà mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn!", Trương Phong vỗ ngực đầy tự tin đáp.
Nói rồi, hắn đi vào trong ngọn tháp bên phải. Tháp bên trái gọi là tháp Trí, tháp ở giữa gọi là tháp Võ, còn bên phải là tháp Pháp!
Khi Trương Phong đã đứng dưới chân ngọn tháp, có hai người canh tháp mở cửa ra cho hắn và nói: "Bất luận là sống hay chết, sau khi bước vào trong tháp thì mọi hậu quả tự mình gánh chịu!"
"Biết rồi!", Trương Phong khẽ gật đầu, quay người lại nhìn Mạc Phong khẽ mỉm cười nói: "Anh Phong, nếu tôi không ra được, hãy nói với Hồng Yên rằng tôi đã về sư môn, từ nay không vương vấn chuyện hồng trần, bảo cô ấy tìm một người đàn ông tốt hơn nhé!"
Mạc Phong hai tay khoanh trước ngực đáp: "Vẫn câu cũ, người phụ nữ của mình thì tự chăm sóc, tôi không hơi sức đâu mà giúp cậu. Thế nên cậu nhất định phải sống sót trở ra!"
"... ..."