“Người đàn ông này là ai, dám tới tìm ông Hai gây sự sao? Chán sống rồi à?”
“Chứ sao nữa! Tôi nhớ lần trước trưởng thôn tới đây ăn không trả tiền đã bị đánh què hai chân đấy, quán ăn của chúng ta không có ông Hai lên tiếng thì ai dám mở!”
“Trước đây lưu manh ở cái trấn Phần Thủy này đông như kiến, còn có cả tông hội gì đó. Từ khi ông Hai tới thì mọi sự đều yên bình. Cái ông già này cũng không biết sợ chết là gì, dám tới đây gây sự, định nằm trong bệnh viện cả phần đời còn lại hay gì!”
“…”
Người đàn ông tên Búa Sắt siết chặt cái muỗng trong tay, đạp chân tạo ra một luồng khí vô cùng mãnh liệt khiến những chiếc bàn rung lên bần bật.
“Búa Sắt cẩn thận, thực lực của kẻ này không hề đơn giản đâu!Lâu lắm rồi không có ai dám tới đây gây sự! Ông là người đầu tiên trong vòng năm mươi năm qua đấy!”, người đàn ông đứng ở quầy thu ngân hừ giọng lạnh lùng.
Vụt!
Gió lớn nổi lên.
Người đàn ông nặng gần 150kg bay ra như một quả bóng.
Cái muỗng trong tay vung lên như một thanh kiếm với kiếm khí hùng hậu.
Thường Vân Sam vẫn đứng yên tại chỗ, sừng sững như núi Thái Sơn.
“Chậm như rùa!”
Ông khẽ đưa tay lên tạo thành một lực đánh cực mạnh.
Ầm!
Rồi đập bốp vào mặt người đàn ông 150kg.
Bốp!
Cú tát khiến người đàn ông kia ngã lăn ra đất. Mặc dù hắn nặng gần 150kg nhưng không thể ngồi dậy nổi chỉ với cú bạt tai của Thường Vân Sam.
May mà ông ấy còn nhẹ tay nếu không tên mập này đã bị đầu lìa khỏi cổ rồi.
“Chỉ một chiêu đã khiến Búa Sắt bất động, rốt cuộc ông là ai?”, người đàn ông đứng ở quầy thu ngân lấy ra một chiếc gậy răng sói.
Sau đó hắn lao về phía Thường Vân Sam. Những chiếc đinh tán trên gậy răng sói phải dài cỡ năm centi mét. Nếu mà bị đập trúng thì không khác gì cái rổ rỗ.
Chỉ còn tầm mười centimet là chiếc gậy răng sói đã đụng trúng Thường Vân Sam.
Vụt.
Đúng lúc này, một đồng tiền từ trên lầu phóng xuống.
Keng.
Đồng tiền đập vào gậy răng sói khiến cây gậy bay bật ra .
“Điều này…”
Người đàn ông cầm gậy răng sói lập tức hiểu ra nên quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo dài màu xám từ trên tầng đi xuống.
“Ông Hai!”, gã mập cùng người đàn ông cầm gậy răng sói lập tức chắp tay cung kính.
Người này có bước đi vô cùng vững chãi, hai tay chắp sau lưng với khí thế hừng hực.
Ở ông ấy toát ra cốt cách của Vương giả khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác sợ hãi.
“Ông Hai! Ông lên lầu nghỉ ngơi, ở đây giao cho tôi và Sa Ngôn là được!”, gã mập cầm ngược cái muỗng trong tay và lên tiếng.
Người đàn ông mặc áo dài khẽ phất tay: “Lui đi, hai người không đánh lại được ông ấy đâu!”
Thường Vân Sam cởi áo khoác và mũ ra, đạp một chân bay tới.
Vụt!
“Ông Hai cẩn thận!”
Người đàn ông mặc áo dài cũng tung nắm đấm nghênh đón.
Hai nắm đấm va chạm, một luồng sức mạnh bùng nổ khiến những người hóng hớt bên ngoài lập tức bị bại lộ.
Bàn ghế bên trong nứt toác, thậm chí có cái còn vỡ vụn.