Bạch Doanh sà vào lòng anh và bật khóc nức nở giống như bao nỗi uất ức dồn nén bấy lâu nay được xả ra hết.
Sau buổi tối hai người ở khách sạn, một mình cô đã mang đá Tam Sinh về Nam Khương. Cô vốn định dùng viên đá để cứu vãn nơi đây, không ngờ vừa về thì biết ông bà đã bị hại, còn cô thì bị nhốt lại một cách vô duyên vô cớ.
Những chuyện đó đều bị cô dồn nén trong lòng. Rất nhiều cô gái, khi chưa gặp được người đàn ông mình thích thì có thể vác được cả bao gạo hơn hai chục ký lên tầng, bóng đèn hỏng có thể tự thay, cảm lạnh có thể tự đi truyền nước. Nhưng khi có người đàn ông để dựa dẫm thì những sự kiên cường trước đó đều biến mất.
Mạc Phong khẽ vuốt tóc Bạch Doanh: “Sao thế?”
“Anh…anh ta chết rồi…”
Bạch Doanh ôm chặt Mạc Phong khóc thút thít, nước mũi nước mắt chảy ướt cả áo anh.
“Ai…ai chết rồi! Xích Ly á? Mặc dù không được đích thân ra tay báo thù nhưng cha nội đó cũng chết rồi mà, hà tất phải so đo chứ?”, lúc đầu Mạc Phong còn không hiểu, tưởng rằng Bạch Doanh ấm ức la do không được ra tay báo thù nên tự trách mình.
Trước đó anh cũng nghe nói ông bà nội của Bạch Doanh chết trong tay Xích Ly. Nếu như là anh thì chắc chắn anh phải đích thân đâm chết kẻ thù mới thôi. Dù ông ta chết mà chết bởi kẻ khác thì anh cũng ấm ức không yên. Như vậy anh cũng có thể hiểu được tại sao cô lại nhốt mình trong phòng như thế này.
Nhưng Bạch Doanh chỉ lắc đầu: “Không phải…là Vưu Giai Hàng…Anh ta dùng Huyết trùng thay tôi vào trong phong ấn, sẽ vĩnh viễn không quay lại được nữa!”
Có lẽ chỉ khi một người biến mất thì bạn mới cảm nhận được sự quan trọng của họ. Giống như đèn điện, khi nó cung cấp ánh sáng thì mọi người thấy hết sức bình thường, nhưng một khi mất điện, một mình phải lò mò trong bóng tối thì mới biết hóa ra cái bóng đèn lại quan trọng đến vậy.
Vưu Giai Hàng giống như đèn đường chứng kiến quá trình lớn lên của Bạch Doanh. Dù cô có chuyện gì thì hắn đều đáp ứng. Dù phải hái sao trên trời thì hắn cũng sẽ tìm cách làm cho bằng được. Lúc trước cô không hề cảm thấy bản thân dựa dẫm vào hắn đến thế, giờ hắn biến mất khiến côn cảm thấy thật trống rỗng.
Dù là người dưng không yêu nhau hay chỉ đơn giản là bạn bè thì việc một người đột nhiên biến mất cũng sẽ khiến người kia cảm thấy đau lòng, huống hồ, hắn còn là người luôn chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.
Cô ra khỏi cửa không bao giờ mang theo tiền bởi vì cô biết luôn có một túi tiền di động ở phía sau.
Mạc Phong cũng mơ hồ đoán được chuyện xảy ra trước đó. Bởi vì Diệm Phi đã nói rằng, ấn tế của Nữ Oa phải dùng huyết mạch tế trận của hậu nhân Nữ Oa mới được.
Nếu như Bạch Doanh không chết thì chứng tỏ có người đã thay cô ấy vận hành tế trận và Huyết trùng chính là chất dẫn.
“Không sao đâu, sau này tôi sẽ chăm sóc cô, tôi tới Nam Khương là để đưa cô về!”, Mạc Phong khẽ vuốt tóc cô.
Nhưng cô chỉ lắc đầu: “Không được! Nam Khương còn rất nhiều việc phải xử lý. Mặc dù vấn đề của đầm Bích Thu đã được giải quyết nhưng vận khí đã thất thoát rất nhiều, tôi cần anh giúp Nam Khương chúng tôi!”
“Tôi sao? Tôi còn có thể giúp gì cho mọi người nữa?”
Bạch Doanh lau nước mắt lấy ra một hòn đá màu đen.
Đó chính là đá Tam Sinh mà trước đó cô đã lấy từ Mạc Phong.
“Trời ạ! Hóa ra ở trên người cô thật, vậy tại sao trước đó cô không lấy ra dùng?”, anh ngây người nhìn Bạch Doanh.