Đám người xung quanh liên tục tiến lại gần Mạc Phong, hơn nữa họ cầm trên tay những vũ khí khác nhau, thậm chí có người còn cầm trên tay cả chiếc ghế dài.
Tống Thi Vũ thấy vậy liền nhanh chóng quay lại, nắm lấy cánh tay của Tống Thanh Sơn và cầu xin: "Bác cả, bác có thể nể mặt cháu tha cho anh ấy đi được không? Cháu đảm bảo sau này anh ấy sẽ không đến đây nữa!”
"Xùy, cô nghĩ cô là ai chứ? Lúc đầu bảo cô về là vì muốn dâng cô cho ông cụ Lục. Một đứa con hoang của nhà họ Tống mà lại muốn nói thể diện với tôi, cô cũng xứng sao?”, Tống Thanh Sơn ngửa cổ cười ha hả.
Đúng lúc ông ta đang đắc ý.
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang vọng khắp sân.
Khuôn mặt Tống Thanh Sơn lúc này cũng in dấu tay đỏ tươi.
Mọi người đều chết lặng.
“Nếu ông còn dám mắng cô ấy một câu nữa, hôm nay tôi sẽ khiến cho nơi này của ông không được yên ổn!”, Mạc Phong lạnh lùng nói.
Sự ớn lạnh!
Trong sự lạnh lùng còn mang theo luồng sát khí!
Như thể những người bị ánh mắt của anh quét qua đều đã chết vậy, Tống Thanh Sơn bị ánh mắt này nhìn như vậy thì đột nhiên lửa giận đã vơi đi một nửa.
Mạc Phong lại kéo đôi bàn tay nhỏ bé và lạnh lẽo của Tống Thi Vũ lên, nhẹ nhàng nói: "Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô rời khỏi thành phố Long Môn!”
"Tôi... ông nội vừa mới mất, cho dù muốn đi cũng phải đợi đến ba ngày sau mới được! Trước đây ông nội yêu thương tôi nhất, lúc này tôi không thể rời đi được!”, Tống Thi Vũ lại lắc đầu và nhỏ giọng nói.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ông nội người ta vừa mất, mà anh lại muốn đưa cô ấy đi, cho dù về tình hay về lý thì cũng có chút không hợp lý.
Nghĩ đến đây, Mạc Phong liền buông tay ra: “Được rồi! Vậy ba ngày nữa tôi đến đón cô!”
Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tống Thanh Sơn: "Ba ngày tới, nếu như các người dám có một chút gì không tôn trọng cô ấy thì tôi sẽ khiến cho nhà ở Tống ở quận Sa Đầu các người từ nay vĩnh viễn không được yên ổn! Không tin thì chúng ta cứ thử xem!”
"Cậu... Nhóc con, đây là thành phố Long Môn, cậu dám làm loạn sao?", Tống Thanh Sơn siết chặt nắm đấm và hét lên.
Sở Nam Thiên ở bên cạnh vội vàng kéo ông ta và nói nhỏ vào tai Tống Thanh Sơn: “Ông hãy kiên nhẫn chịu đựng trước, đợi mấy anh em của tôi về rồi chúng ta sẽ xử cậu ta sau!”
Vừa rồi chỉ giao đấu đơn giản nhưng hắn cũng cảm thấy trong người Mạc Phong có một luồng nội lực rất mạnh, nếu đánh lâu cũng không phải là giải pháp.
Nếu đã không thể đánh được anh trong thời gian ngắn thì lúc này tốt nhất tạm thời không nên khiêu khích anh!
“Lần đầu tiên khi tôi đến Giang Hải, bọn họ cũng nghĩ như cô vậy!”, khóe miệng Mạc Phong hơi nhếch lên, anh quay lại mỉm cười với Tống Thi Vũ: “Đừng lo, ba ngày sau tôi nhất định sẽ đưa cô về Giang Hải”.
“Được”, Tống Thi Vũ gật đầu nói nhỏ.
Thật ra cô ấy cũng muốn nhanh chóng để Mạc Phong rời khỏi đây, hiện giờ nơi này đã trở thành nơi đầy thị phi, anh ở lại càng lâu càng nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Tống gặp một số vấn đề về kinh doanh ở cảng nên một số lượng lớn các cao thủ đã được cử ra ngoài.
Nếu đợi họ quay lại, Mạc Phong thậm chí sẽ không có cơ hội rời đi!
Anh nhìn đám đông xung quanh một lượt, sau đó mới đi về phía cửa nhanh như sao băng.
Đám người đang đứng chặn ở cửa thấy Mạc Phong đến gần thì bất chợt đứng thành hai hàng và nhường đường cho anh.
"Nhóc con! Để lại tên của cậu đi!”, Tống Thanh Sơn giận dữ hét sau lưng.
Anh đi về phía cửa mà không quay đầu lại.
Bùm!
Mạc Phong đá xoáy hai chân, cánh cổng sắt lớn lập tức uốn cong thành hình chữ C.
Mọi người đều chết lặng!
Chưa nói tới chuyện có người có thể đạp cánh cổng sắt cong thành hình này, cho dù là người bình thường mà muốn rung lắc cánh cổng sắt to lớn này cũng phải vất vả lắm mới được, nhưng Mạc Phong chỉ đá một phát mà ổ khóa đã bị văng ra ngoài.
"Mạc Phong!”
Dứt lời, anh mang theo hộp đàn sải bước ra ngoài.
Lúc này Sở Nam Thiên không khỏi cau mày: “Mạc Phong? Cái tên thật là quen, sao tôi cứ có cảm giác đã từng nghe tới cái tên này từ rất lâu trước đây nhỉ?”
"Nhóc con! Ba ngày nữa nếu cậu còn dám tới, tôi sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn!”, Tống Thanh Sơn cũng tức giận giậm chân, gò má bên phải vẫn còn đau nhức.
Đám đông người xem cũng cúi đầu xì xào lẩm bẩm.
"Ồ, đây là con gái của Tống Vạn Sơn phải không nhỉ? Nghe nói cô ta là do một người hầu trong gia đình sinh ra? Khuôn mặt vừa nhìn đã biết là dạng chuyên dụ dỗ đàn ông rồi!”
"Lại chẳng thế thì sao! Nghe nói ngay cả ông cụ Lục của nhà họ Lục cũng nhắm trúng cô ta, chỉ đích danh muốn cô ta qua đó làm bồ nhí cho mình. Nói dễ nghe thì gọi là bồ nhí, thực chất chỉ là làm một công cụ để giải tỏa mà thôi!”
"Con nhóc này trông còn trẻ lắm nhưng bản lĩnh thì không hề nhỏ đâu. Già thì tầm sáu bảy mươi tuổi như ông cụ Lục, trẻ thì là những gã trai tầm hai mươi tuổi. Đúng là hồng nhan họa thủy, loại hèn mạt!”
"Hừ! Mấy người nhỏ tiếng một chút, sợ là thằng nhóc kia còn chưa đi xa đâu!”
"Tại sao lại phải sợ cậu ta? Tôi không tin cậu ta lại dám giết tôi!”
"..."
Sở Nam Thiên không khỏi khinh thường những kẻ đang xem náo nhiệt này, lúc Mạc Phong ở đây thì từng người một trốn ở trong góc như con rùa rụt cổ, thậm chí không dám đánh rắm.
Người ta vừa chân trước chân sau đi khỏi thì sau lưng đã ăn nói mạnh mồm, đúng là dạng chỉ giỏi võ mồm điển hình.
Lúc này sắc mặt Tống Thanh Sơn cũng sầm xuống, bản thân ông ta đã bị ăn một phát tát trước đám đông, sau này làm sao có mặt mũi gì ở trước mặt người khác đây.
…
Trên đường phố của quận Sa Đầu.
Mạc Phong cảm thấy rõ phía sau có mấy người lén lút theo dõi mình, nếu với tính cách trước kia, anh nhất định phải giết từng người một.
Vút!
Một chiếc kim bạc vụt ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết phát ra từ cái cây phía sau lưng anh.
"Á!”
Một người đàn ông rơi thẳng từ trên cây xuống.
"Trở về nói với Tống Thanh Sơn! Muốn sống yên ổn thì cứ làm theo lời tôi! Ba ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm!”, Mạc Phong lạnh lùng nói: “Nếu các người còn dám đi theo tôi thì sẽ giết không tha!”
Xoẹt!
Bên trong bãi cỏ, người qua đường và những người đang giả vờ mua thuốc lá đều lũ lượt bỏ chạy, giờ đây đường phố chợt trở nên vắng lặng.
Lúc này, khả năng phản trinh sát của anh đã phát huy hết tác dụng, đám người kia cho rằng họ có thể theo dõi được Mạc Phong, nhưng thực ra lại bị anh theo dõi ngược lại từ lâu.
Nếu ở khu vực châu Âu, đám người này sẽ không thể sống sót được dù chỉ một phút!
Vút!
Tiếng xe ô tô ầm ầm kéo đến.
Chiếc Maserati màu trắng lướt qua và dừng lại trước mặt anh.
Mạc Phong dừng bước chân, anh nhíu mày, mẹ kiếp, lại là ai đây?
Anh chỉ thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống, một cô gái đeo kính râm quay đầu liếc anh và nói: “Lên xe!”
"Hả? Cô là ai!”, Mạc Phong nhìn và hỏi với vẻ khó hiểu.
Cô gái tháo kính râm, để lộ ra một đôi mắt đẹp đến nghẹt thở, bên khóe mắt xinh đẹp này có một nốt ruồi son, đặc biệt quyến rũ.
"Tống Tư Tư!”
Tống Tư Tư?
Mạc Phong không khỏi cúi đầu trầm ngâm, anh chưa từng nghe nói đến cô gái này, nhưng cô ta chắc chắn là người nhà họ Tống!
25 người đã xem
Thích
Bình luận