Cả đêm Mạc Phong gần như không ngủ mà chỉ nhắm mắt tu luyện nội công của Càn Long Quyết.
Trước đó, Thường Vân Sam không chỉ dạy anh kiếm pháp Long Tuyền mà còn tặng anh tâm pháp nội công.
Trong thời gian ngắn, chắc chắn là anh không thể đạt tới trình độ như ông già được, nhưng nếu có thể có được một phần mười năng lực của ông ấy thì chuyến đi tới Vùng duyên hải này cũng coi như thuận lợi hơn nhiều.
Mạc Phong cũng tìm hiểu qua về nhà họ Lục, họ Lục bây giờ đã qua cái thời kỳ đỉnh cao, họ từng nằm trong số hào môn hạng hai, nhưng bây giờ đã giảm xuống hạng ba. Vùng duyên hải rộng lớn như vậy nhưng không phải nhà họ Lục là to nhất.
Chỉ có điều ba thành phố Long Môn, thành phố Thiên Môn, thành phố Hải Môn là những thành phố cảng trọng yếu, hiện đang thuộc quyền quản lý của nhà họ Lục. Nói cách khác, tuy nhà họ Tống rất có thế lực ở thành phố Long Môn nhưng vẫn phải chịu sự kìm hãm của nhà họ Lục.
Vì nhà họ Tống muốn mở mang cơ nghiệp đến vùng biển đảo Java nên phải được tàu biển của nhà họ Lục hộ tống. Ở vùng biển đảo Java vẫn có hải tặc, thực lực nhà họ Tống lại có hạn nên vẫn cần nhà họ Lục hỗ trợ, cung cấp nhân lực và một số trang thiết bị.
Vừa hay ông cụ Lục lại nhắm trúng Tống Thi Vũ, vốn dĩ người nhà cũng đã không thích cô ấy, vậy nên họ không hề do dự mà đồng ý ngay là sẽ đưa cô ấy đến nhà họ Lục.
Mạc Phong đã luyện nội công suốt cả đêm, không những không thấy buồn ngủ mà còn tràn đầy năng lượng. Gần đây thân thể anh đã trở lại trạng thái đỉnh cao trước đây, nếu hành động cẩn thận, đưa Tống Thi Vũ an toàn trở về cũng không thành vấn đề.
Đêm dài chầm chậm trôi qua.
Sáng sớm, năm giờ.
Mạc Phong cảm thấy nội lực của mình đã đột phá đến một cảnh giới khác, vùng Đan điền có cảm giác nóng ran, lúc này nhất định phải để sức mạnh này được giải phóng ra ngoài.
Anh ra sân thì thấy có một khúc gỗ, theo lời của ông già thì người luyện võ không nên quá phụ thuộc vào vũ khí, cao thủ thực sự chỉ cần một chiếc lá cũng có thể làm thành công cụ giết người.
Anh đang luyện kiếm pháp Long Tuyền mà hôm qua mới học được ở trong sân.
Có những âm thanh phát nổ trong không khí, như thể sấm sét trên bầu trời đang cuồn cuộn trong tai bạn vậy.
Âm thanh có lúc như xa tận trời cao, có lúc lại như văng vẳng bên tai.
Trong căn phòng sát sân ở góc tầng hai.
Bạch Doanh đã bịt tai lại cố gắng ngủ tiếp: “Gã này làm cái gì vậy? Sáng sớm ra có để cho người ta ngủ hay không?”
Cô ta lập tức đứng dậy, mở cửa sổ ra nhìn thì thấy Mạc Phong đang luyện võ ở trong sân, cây gậy gỗ trong tay vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trên không trung, hơn nữa còn để lại dư ảnh.
“Sáng sớm ra anh đã luyện tập rồi, có thể nghĩ đến cảm giác của người khác không vậy?”, cô ta bò trên cửa sổ nhìn Mạc Phong và nói với vẻ không lấy gì làm vui vẻ: “Anh có biết là nếu như phụ nữ ngủ không đủ thì sẽ có quầng thâm ở mắt không?”
Mạc Phong không khỏi liếc cô ta một cái: “Cô nhóc này, cô vẫn còn là con gái đó!”
"Thì con gái tương lai sẽ trở thành phụ nữ mà!”
"..."
Anh ném khúc gỗ sang một bên, hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, việc làm nóng người vừa rồi đã khiến khí tức ở vùng Đan điền được giải phóng ra ngoài.
Tối qua anh đã đặt vé máy bay đến Nam Đô, đó là một đô thị lớn quốc tế hóa. Anh lớn từng này rồi mà còn chưa đến Nam Đô lần nào.
Khi làm bữa sáng cho họ, Mạc Phong nói với mọi người rằng anh sẽ đi vài ngày. Biểu hiện của Thương Hồng là bình thản nhất, cứ như cô ấy đã đoán được từ lâu rồi vậy. Tối qua Mục Thu Nghi cũng đã biết rồi, vậy nên cứ cúi gằm mặt không nói gì cả.
An Nhiên thì cứ lo lắng không biết Mạc Phong đã thu dọn đồ chưa. Người duy nhất khiến anh phiền não nhất chính là Bạch Doanh, cô ta cứ luôn miệng hỏi anh là Nam Đô có cái gì ngon không, lúc về nhất định phải mang cho cô ta ít đặc sản, hơn nữa còn leo lẻo cái miệng đòi đi cùng với anh.
Nếu ai cũng như cô nhóc này, đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn uống thôi thì tốt biết mấy, vô ưu vô lo chẳng có gì phiền não.
Mục Thu Nghi đưa anh đến sân bay, trên xe cả hai người đều không nói chuyện gì cả, Mạc Phong cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Trước đây anh chàng này nói rất nhiều, đột nhiên giờ lại không muốn nói chuyện nữa nên khiến Mục Thu Nghi cảm thấy không quen lắm.
“Anh thực sự có thể đưa Thi Vũ trở lại được chứ?”, cuối cùng Mục Thu Nghi hỏi.
Mạc Phong quay đầu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin: “Đương nhiên rồi! Em còn không tin anh sao? Đã lúc nào anh nói ra điều gì mà không làm được hay chưa?”
"Sau lưng anh đeo cái gì thế?”
Anh liếc nhìn lưng mình, cái mà anh đang đeo chính là thanh kiếm Tàn Uyên, có điều anh để nó trong một cái hộp đàn.
Vì dù sao thanh kiếm Tàn Uyên cũng là vũ khí bằng sắt, nếu như cứ đeo trên lưng như thế này thì quá phô trương. Không những thế, anh còn bọc nó trong một tấm vải màu vàng và có dán một ít giấy bùa lên trên đó.
Như vậy sẽ có thể vượt qua được kiểm soát an ninh!
"Không có gì, là một cây đàn thôi! Gần đây anh đang luyện ukulele, đặc biệt dành cho em đó. Đợi khi về anh sẽ đàn cho em nghe, để xem lần thổ lộ thứ ba mươi tám này có thành công hay không nhé!”, Mạc Phong nháy mắt cười đầy cợt nhả.
Mục Thu Nghi nhếch mép cười: “Vậy có phải nếu như tôi cứ không đồng ý thì anh cũng cứ thế thổ lộ hay không?”
"Đương nhiên rồi! Cho đến khi anh theo đuổi được em thì thôi!”
"Vậy thì anh có thể thử xem!”
"..."
Khi đến lối vào sân bay, Mạc Phong đeo thanh kiếm bước xuống xe, trước đây bản thân anh đã từng nghĩ đến cảnh tượng như thế này, đeo kiếm trên lưng đi muôn nơi!
Không ngờ đã thực hiện được thật!
Anh sải bước đi vào sân bay, Mục Thu Nghi phía sau anh không khỏi hét lên: "Chờ đã!”
"Hả? Sao vậy?"
Mục Thu Nghi cũng mở cửa xuống xe và sải bước tới chỗ anh, cô chỉnh lại cổ áo cho anh với vẻ hiền dịu và nhỏ tiếng nói: “Anh về sớm đấy nhé, có gì thì gọi điện cho tôi!”
"Được!”
Đây là câu nói mà mấy hôm nay anh được nghe nhiều nhất, tuy rằng không nói gì nhiều nhưng lại khiến Mạc Phong cảm thấy đầy cảm xúc. Anh thà không cần giang sơn này cũng tuyệt đối không phụ lòng bất cứ một người nào bên cạnh mình.
Anh đeo thanh kiếm trên lưng bước vào sân bay, Mục Thu Nghi vẫn cứ đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa xoay, sau đó cô mới rời đi một cách đầy miễn cưỡng.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi hoài niệm về những ngày Mạc Phong dính lấy mình, lúc đó cô vẫn không thèm để ý đến anh, bây giờ muốn ở bên anh thêm một lúc cũng không có nhiều cơ hội nữa rồi.
Dường như anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô!
Mạc Phong bước đến sảnh kiểm tra an ninh, đặt thanh kiếm sau lưng mình vào trong.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào thiết bị kiểm tra an ninh vì sợ bị phát hiện, dù gì thì thanh kiếm này cũng là kim loại nặng, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị giữ lại.
Tít tít tít…!
Đúng lúc này, chiếc máy vang lên điên cuồng, tim anh không khỏi giật thót lên.
Lẽ nào bị phát hiện ra rồi ư? Trước đó ông già đã nói là chỉ cần dán lá bùa này lên trên thì sẽ không bị kiểm tra ra mà, sao lại như thế này chứ?
"Mở ra! Lấy đồ ra!”, nhân viên kiểm tra an ninh nói với vẻ mặt ảm đạm.
Khóe miệng Mạc Phong giật giật, lấy thanh kiếm này ra chắc là sẽ khiến cho rất nhiều người sợ hãi, hơn nữa hôm nay nhất định sẽ không thể đi tới Nam Đô được, lại còn phải về đồn cảnh sát điều tra nữa.
Đúng lúc anh vẫn còn đang do dự thì nhân viên kiểm tra khoát tay với anh: “Sao anh còn không đi đi, đừng chặn người phía sau lại chứ?”
"Hả?”