Vậy nếu không có sông vàng núi bạc như lời đồn thì tấm bản đồ trong tay Mạc Yến Chi là gì? Và cả miếng ngọc bội, tại sao lại là chìa khóa mở ra thứ gì đó chứ?
“Bố! Nếu trong nhà ta không giấu châu báu vậy tấm bản đồ trong tay bố là gì vậy?”, Mạc Phong hỏi với vẻ khó hiểu.
Anh hỏi vậy là vì anh cảm thấy bản thân cũng có quyền được biết, không thể bị những chuyện này gây hoang mang được.
Lần nào anh cũng đánh nhau mà chẳng hiểu đánh vì điều gì. Người ta biết toàn bộ chuyện về anh, chỉ có mỗi anh là như kẻ ngốc bị người ta đuổi giết mà không biết mô tê gì.
Mạc Yến Chi lấy cuộn giấy ra: “Con nói cái này à?”
“Đúng vậy! Đây không phải là bản đồ kho báu ạ?”
“Con tự xem là biết!”
Nói xong ông ném cuộn giấy cho anh. Mạc Phong lập tức chộp lấy và cảm thấy sững sờ khi mở ra.
Mẹ kiếp! Làm gì phải bản đồ kho báu. Đây là một bức tranh chúa sơn lâm, với hình một con hổ mập đang nằm trên một phiến đá. Nhìn thì giống tranh đã được chỉnh sửa PS!
“Trời! Đây…đây là bản đồ kho báu sao?”, Mạc Phong co giật khóe miệng.
Đây là bức tranh mà có mang ra ngoài đổi thì cũng không được quá ba mươi tệ.
Mạc Yến Chi nhún vai khẽ cười: “Ở đây bố còn cả tranh Quan Công chơi mạt chược, gà con mổ thóc và cả Lưu Bị cưỡi xe đây này, con có muốn không?”
“Con..! Bố đã lừa đám gia tộc đó như vậy sao?”, Mạc Phong cảm thấy cạn lời.
Đám gia tộc đó sống chết đòi cướp bằng được bản đồ kho báu mà không ngờ nó lại là những thứ này.
Nếu bọn chúng biết thật thì có lẽ sẽ tức tới mức hộc máu mà chết mất.
Thậm chí lúc này Mạc Phong cảm thấy nghi ngờ không biết có phải bố mình cố tình lừa họ hay không? Lẽ nào giang hồ bạo loạn mấy chục năm qua chỉ vì mấy bức tranh này sao?
Người khác có tin hay không Mạc Phong cũng mặc kệ, còn anh thì không.
“Vậy chúng ta đang bảo vệ lăng mộ của ai? Lẽ nào chúng ta đang bảo vệ linh nhân sao?”, Mạc Phong hỏi với vẻ kỳ lạ.
Mạc Yến Chi gật đầu: “Đúng vậy! Đúng là bảo vệ linh nhân, nói chính xác hơn là ân nhân của nhà họ Mạc, và cũng là ân nhân của toàn thiên hạ này! Đó là một nhân vật vô cùng lợi hại, tạm thời bố chỉ có thể nói cho con như vậy! Biết càng nhiều càng bất lợi cho con!”
“Ân nhân của nhà họ Mạc ạ? Rốt cuộc là ai mà khiến đời đời kiếp kiếp nhà họ Mạc phải bảo vệ vậy?”, Mạc Phong chìm vào trầm tư.
Lẽ nào là một vị hoàng đế nào đó?
Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ không biết có phải họ đang bảo vệ linh cữu của một vị đế vương nào đó không.
Ở Yến Kinh nhiều lăng mộ của đế vương như vậy. Nếu đúng là nhà họ Mạc có nhiều châu báu thì chắc chắn sẽ liên quan tới lăng tẩm của đế vương.
Anh luôn cảm thấy bố còn chuyện gì đó giấu mình, không hề nói ra hết.
“Vậy Trường Sinh Quyết mà bọn họ muốn tìm là gì vậy ạ?”, Mạc Phong lại hỏi.
Mạc Yến Chi chắp tay trầm giọng một hồi lâu rồi khẽ lắc đầu: “Lẽ nào con tưởng cái gọi là Trường Sinh Quyết là có thật à? Có thể có, có thể không, dù sao thì bố cũng chưa thấy bao giờ. Chết là một cách giải thoát, trường sinh mới là đau khổ!”