“Tới ngay tới ngay, cuối cùng cũng sửa soạn xong rồi! Vừa rồi những gì anh Mạc nói là thật chứ? Muốn xuống phía Nam bình định Miêu Cương phải không?”, Trương Phong nói với vẻ kích động.
Mạc Phong nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, có dám đi cùng tôi không?”
“Dám chứ! Sao lại không? Vừa hay tôi đi thì Hồng Yên sẽ không tìm được tôi để gây phiền phức nữa. Thế này đi, tôi đang ở khách sạn Kim Long. Mấy ngày nay Hồng Yên cứ canh trước cửa nhà hàng, tôi không dám ngủ tại đó nên đang ở khách sạn đây này!”
“Cái thằng này, người ta thích cậu như vậy, sao cậu lại trốn. Cô ấy xinh đấy chứ, thật hết hiểu nổi! Cậu sửa soạn đi, tôi tới ngay!”, Mạc Phong lắc đầu cười bất lực.
“…”
Anh cũng không hiểu tại sao Trương Phong lại trốn Hồng Yên. Người ta có công việc đang hoàng, lại xinh đẹp, có dung nhan, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu đàn ông.
Người ta dâng tới tận miệng, bỏ qua luôn cả sự tôn nghiêm của người con gái, yêu một cách đầy ấm ức như vậy mà Trương Phong lại không thích.
Thế giới này là như vậy, người ăn không hết kẻ lần chẳng ra!
Trương Hiểu Thiên ngưỡng mộ gã này lắm, có một cô gái xinh đẹp như vậy ngày ngày đợi ngoài cửa, thật đúng là không cần gì hơn!
Nhưng Mạc Phong cũng không suy nghĩ nhiều, giờ phải lo việc của anh trước đã, phải đi tìm Trương Phong bàn bạc xem cần chuẩn bị những gì cho chuyến đi tới Nam Khương vào ngày mai.
Đừng thấy gã này tầm thường mà coi thường. Vì khi cần sử dung thì rất có ích, hơn nữa trước mắt, chuyện này chỉ đủ tin tưởng giao cho hắn.
Người ta nói Miêu, Tăng, Đạo cùng nhà, tương sinh khắc chế. Vì thế có gã này đi cùng, việc tìm lối vào Nam Khương cũng trở nên dễ dàng hơn. Giang Tiểu Hải đã tìm được tọa độ tương đối, phần còn lại chỉ cần họ tìm được vị trí chính xác là được.
Anh đi tới trước cửa khách sạn Kim Long, đợi khoảng hai, ba phút mới thấy một người măjc áo dài màu xám, đeo kính đen, miệng ngâm thuốc bước ra.
Mạc Phong trông thấy cảnh tượng đó thì rớt kính: “Ôi trời, cậu bị thần kinh à, ăn mặc không khác gì thằng lừa đảo giang hồ!”
Người bước ra không phải ai khác mà chính là Trương Phong. Chỉ là anh không ngờ hắn lại ăn mặc như thế này.
Nhìn hắn không khác gì ông già đeo kính giả mù, chống gậy để xem bói ở gầm cầu. Người biết thì tin rằng ông ta biết xem bói, còn người không biết sẽ cho rằng ông ta là kẻ lừa đảo và đánh cho chạy mất dép.
Giờ càng là người có bản lĩnh thì càng lôi thôi lếch thếch giống kẻ lừa đảo. Ví dụ như Thường Vân Sam, còn cả Trương Phong nữa. Càng những người kém cỏi thì lại càng trưng diện vẻ bề ngoài.