Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong. Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy.  

 Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng. Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy.  

 “Ông Long, sao ông tới vậy?” 

 Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống. Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn.  

 “Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ. Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi. Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn.  

 Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn. Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau.  

 “Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng.  

 Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào. Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được. Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!” 

 “Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch. Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy cảm ơn mọi người!” 

 Trò chuyện vài câu rồi Long Hưng Điền quay người đi ra ngoài. Ông ta vội vàng như vậy có lẽ là muốn về thông báo sự việc cho Bạch Như Nguyệt rồi tính tiếp.  

 Trên đường đi có lẽ ông ta đã nghĩ hàng vạn lý do, nhưng dù là lý do gì thì cũng không biết phải nói như thế nào. 

 Tám giờ tối.  

 Bạch Như Nguyệt đã về phòng của mình trong biệt thự. Thế nhưng về phòng thì cô vẫn làm việc, chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi.  

 Chỉ có làm việc liên tục thì mới có thể bù lại được những gì mất đi trong giai đoạn này. Hơn nữa cô còn đồng thời tiến hành hợp tác với mười mấy công ty lớn trong và ngoài nước. Một lúc xử lý công việc của mười mấy công ty, thật không hiểu đôi vai mỏng manh kia có thể chịu được áp lực lớn như vậy bằng cách nào.  

 Cộc cộc cộc! 

 Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.  

 “Vào đi!”, Bạch Như Nguyệt day thái dương.  

 Cánh cửa được mở ra, Long Hưng Điền bước vào: “Thưa cô…tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cô!” 

 Nhìn bộ dạng do dự của ông ta, Bạch Như Nguyệt cười hiền hòa: “Chú Long lại thiếu tiền à? Tôi viết cho chú tờ giấy chú tới bộ phận kế toán nhận nhé!” 

 Bao năm qua Bạch Như Nguyệt đã sớm coi ông ta như người nhà, không hề coi ông là một người làm công ăn lương.  

 “Cô Bạch!”, Long Hưng Điền quỳ xuống, chắp tay, mím môi nhìn cô.  

 Dường như Bạch Như Nguyệt cảm nhận được điều gì đó bèn ngẩng đầu hỏi: “Chú Long, đồ mà tôi bảo chú mang đi…đã tới nơi chưa?” 

 “Đồ mang đi được nửa đường…thì bị người ta cướp mất rồi…” 

 “Cái gì? Có người cướp đồ trong tay chú sao?” 

 Long Hưng Điền nới lỏng cà vạt, một dấu tay màu đen hiện lên trên vùng ngực ông ta. Mặc dù không bị thương ngoài da là bao nhưng nội thương thì rất nhiều! 

 “Cô Bạch trừng phạt tôi đi! Đây là hơn một trăm triệu tệ mà tôi tích lũy được, mặc dù không thể bù đắp được bao nhiêu nhưng tôi cũng hết cách rồi!", ông ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một cuốn sổ đỏ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK