Người lương thiện sẽ không vì một chút tài sản mà chịu phục tùng. Có rất nhiều ông chủ của các doanh nghiệp lớn ở Hoa Hạ vẫn thường ăn cơm ở nhà ăn công ty với mọi người. Những ai leo được từ thấp lên cao đều biết mọi sự không hề dễ dàng.
“Đừng vội, em giúp anh kiếm được nhiều tiền như vậy mà không để anh được mua cho em một bộ đồ sao?”, Mạc Phong nắm tay cô khẽ cười.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Anh là sếp của em, lẽ nào em không nghe lời sếp à?”
“Nghe ạ!”
Không cãi lại được nên cuối cùng cô đành phải cầm bộ đồ vào trong mặc thử.
Anh ung dung ngắm nghía một vòng để xem còn bộ nào đẹp hơn không. Lúc này, anh bỗng vội ngẩng đầu, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
“Sát khí vừa rồi là gì vậy?”, anh thầm nhủ.
Khi anh đang xem quần áo thì bỗng nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình từ phía sau.
Nhưng trong cửa hàng chỉ có nhân viên phục vụ, không hề có ai khác. Người nhân viên này là một cô gái yếu đuối sinh năm 9x, vì vậy chắc chắn luồng sát khí vừa rồi không phải phát ra từ cô ta.
Lẽ nào lại là ảo giác sao?
Lần trước khi ở trong rừng, anh cũng đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí hùng hậu. Mạc dù nó biến mất rất nhanh nhưng thật sự là luồng sát khí đó không hề yếu. Người có thể phát ra được sức mạnh hùng hậu như vậy chắc chắn không phải là tay mơ.
Nếu anh thật sự bị ai đó theo dõi thì chẳng phải sẽ gây rắc rối cho Tống Giai Âm khi kẻ đó biết cô có quan hệ với anh sao?
Nếu đúng là vì anh mà cô có chuyện gì thì có lẽ cả đời này Mạc Phong sẽ không thể tha thứ cho mình được mất.
Mặc dù anh cũng được coi là người có thế lực ở Giang Hải, nhưng nếu người ta ngầm ra tay trong bóng tối thì thật sự sẽ rất khó phòng ngự.
Lý do khiến anh đôi khi bỏ lơ Tống Giai Âm chính là vì điều này. Vì anh không muốn cô dính dáng vào thế giới của mình. Nhưng cô nhóc này cũng bướng lắm, cứ muốn can thiệp vào bằng được.
Chuyện đến nước này đành phải đi bước nào tính bước đó vậy. Có điều nếu còn ở Giang Hải thì còn nhiều cách để đối phó. Vì nếu ở địa bàn của mình mà không bảo vệ nổi người phụ nữ của chính mình thì chết luôn đi cho rồi.
Lúc này tại một con hẻm bên ngoài khu thương mại, một ông già mặc đồ đen, đeo kính râm dựa vào tường và hít một hơi thuốc “Thú vị, đúng là một đối thủ đang gờm! Nhưng mình thích!”
Người này không định ra mặt mà quay người rời đi. Xem ra kẻ này còn kiêng dè Mạc Phong và cũng hiểu rằng ở địa bàn của người khác mà không nắm được cơ hội thì sẽ không ra tay.
Bao năm qua, biết bao người gây sự ở cái đất Giang Hải này đều có kết cục như nhau cả. Một kết cục chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Vì vậy, trong điều kiện chưa cho phép thì không thể ra tay một cách hồ đồ được. Ra tay với một người phụ nữ mà để mất mạng thì thật không đáng chút nào.
Âm thầm theo dõi Mạc Phong lâu như vậy có thể rút ra được hai điều. Những chiếc vảy ngược của Mạc Phong chính là những người phụ nữ bên cạnh anh, không động vào được thì ai dám làm gì. Nếu động vào thì gã này sẽ thật sự liều mạng với bạn đấy!
Nhưng điểm yếu nhất của anh cũng chính là những người phụ nữ này. Chính vì quá nặng tình cảm nên bất cứ ai cũng có thể trở thành thứ để uy hiếp anh được.
Ngay lúc anh đang cảnh giác nhìn xung quanh thì bỗng nghe thấy tiếng cửa của phòng thay đồ bên trong cửa hàng mở ra. Anh quay đầu lại nhìn, thì thấy một người thân hình duyên dáng từ bên trong bước ra.
Góc nghiêng gương mặt cô ấy giống hệt búp bê sứ được điêu khắc, được gọt giũa một cách cẩn thận tỉ mỉ, hàng mày cong đẹp như dáng núi mờ ảo xa xăm, đôi môi đỏ như chu sa. Vào khoảnh khắc này, khí chất trong trẻo, lạnh lùng được thu bớt lại, lộ ra vẻ xinh đẹp và nhu hòa như nước khiến người khác thương yêu.