Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thế ông không phải là người Hoa Hạ chắc?” 

 Lão ta chỉ cười xùy: “Ngại quá, tôi di cư tới châu Âu từ năm mươi năm trước rồi. Vì vậy tôi không còn là người Hoa Hạ nữa!” 

 “Vậy để thuốc lại rồi cút đi cho tôi! Tôi tôn trọng người già nhưng điều kiện là đối phương phải là con người! Tôi không cần biết thế lực đằng sau ông là gì nhưng tôi nói ông biết, đây là Giang Hải, trong vòng ba mươi giây mà không lấy thuốc giải ra thì tôi sẽ đá ông ra ngoài đấy”, Mạc Phong chau mày chỉ thẳng vào mặt lão ta.  

 Chắc sẽ có người hỏi không phải là có kháng thể sao? Tại sao còn lãng phí thời gian đòi thuốc giải?  

 Đúng là năm xưa đã tìm ra kháng thể nhưng vì căn bệnh này đã không xuất hiện năm, sáu mươi năm rồi, hiệu quả của kháng thể chỉ có hạn, cùng nắm cũng chỉ lưu giữ được một năm nên giờ cùng lắm là có dạng cấp đông đang ở Yến Kinh mà thôi.  

 Giờ mà đi Yến Kinh, riêng việc ngồi mấy tiếng máy bay là An Nhiên đã chết luôn rồi. Chưa nói tới việc anh sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối trên đường.  

 Đôi mắt Mạc Phong ánh lên sát khí và toát ra ngoài. Dù không phải là người luyện võ thì cũng có thể cảm nhận được cơn giá lạnh tới mức nổi da gà đó.  

 “Xin lỗi, tôi không biết cậu đang nói gì! Tôi chỉ tới tìm người. Chỉ cần tìm được người thì mọi sự ắt sẽ bình thường trở lại!”, lão ta nhún vai cười lạnh lùng.  

 Anh đang định lao lên thì mấy kẻ mặc đồ đen cũng rục rịch.  

 “Ông tìm ai”, Mạc Phong siết nắm đấm kiêu rắc rắc.  

 Nhược Hi từ trong đám đông bước ra: “Ông ta tìm em!” 

 “Con gái ngoan, nếu mà bước ra sớm thì đã không có chuyện gì rồi! 

 “…” 

 Con gái sao? 

 Đám đông sững sờ.  

 Đến ngay cả Mộc Linh Lung cũng nhìn Nhược Hi với vẻ kỳ dị. Trước đây nghe nói cô ấy là trẻ mồ cô, sao giờ lại có bố chứ? Hơn nữa ông già này cũng gần tám mươi rồi, Nhược Hi mới hơn hai mươi tuổi, sao họ có thể là bố con được.  

 Mạc Phong nhớ lại người bố nuôi mà lúc trước Nhược Hi nhắc tới. Lần trước lão ta nói sẽ đến Hoa Hạ, không ngờ lại tìm đến đây thật.  

 “Ông ta là bố nuôi của em sao?” 

 Nhược Hi gật đầu. Đám đông bàn tán xôn xao. Giờ quan hệ bố nuôi và con gái không còn giống trước kia nữa. Xưng hô cũng cảm thấy lệch lạc.  

 Người đàn ông nhìn Nhược Hi với đôi mắt khao khát. Một con người tám mươi tuổi mà tinh lực vẫn còn mạnh mẽ như vậy.  

 “Lấy thuốc giải ra, tôi sẽ đi theo các người”, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn lão ta với vẻ chán ghét.  

 Cô ghét lão ta tới mức không buồn nhìn. Mặc dù đúng là lúc nhỏ cô nhận sự chăm sóc của người đàn ông này nhưng những năm qua toàn bộ tiền cô kiếm được cũng đều gửi cho lão cả. Cộng tất cả vào cũng phải hàng chục tỉ tệ.  

 Nhưng lão lại nói rằng nếu Nhược Hi muốn thoát khỏi sự kiểm soát thì phải sinh cho lão một thằng con trai.  

 Chỉ cần sinh cho lão ta một thằng con trai thì lão ta sẽ buông tha cho cô.  

 

Vụt!

“Thuốc giải ở trong này?”, người đàn ông lấy ra một bình thuốc ném tới phía trước.

Mạc Phong lập tức chộp lấy, mở ra ngửi, sau đó đưa cho Thương Hồng: “Cho cô ấy uống đi!”

“Anh chắc đây là thuốc giải chứ?”, Thương Hồng nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

“Uống đi! Giờ không còn cách nào khác! Nếu là giả thì anh sẽ dùng mạng của mấy tên này để tế bái An Nhiên!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK