"Buông tôi ra, dừng tay! Các người sẽ bị quả báo!"
Tiếng khóc của cô gái vang vọng khắp đại sảnh.
Xoạt!
Quần áo lần lượt bị cởi ra.
Bùm!
Cánh cửa bí mật bị phá tan ngay lập tức, Mạc Phong và những người khác đang nấp sau chậm rãi bước ra khỏi đó.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài từ lỗ cáo trên cánh cửa bí mật, thật sự là có chút không chịu nổi, nếu một cô gái tốt bụng và ngây thơ vì mình mà bị vùi dập, thì Mạc Phong cả đời này sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Trong hoàn cảnh này, cô gái đã không phản bội họ, chỉ với điều này, cho dù giết chết bọn kia Mạc Phong cũng không sợ.
"Được lắm! Thiên đường có đường chúng mày không đi, địa ngục không cửa thì cứ đâm đầu vào! Bắt lấy mấy đứa người ngoài này, nhất định sẽ được thưởng!", tên đàn ông đứng ở cửa gầm lên.
Đám người lao về phía họ với thanh trường đao trên tay, Mạc Phong dang hai tay ra và trầm giọng nói: "Ra tay đi! Đừng để sót một đứa nào!"
"Được! Tôi đã ngứa mắt từ lâu rồi!", Triệu Vô Cực vung nắm đấm của mình hét lên.
Sở Nam Thiên cũng rút tụ kiếm trong cổ tay ra, nhảy lên dẫn đầu, lao về phía bọn chúng.
Trương Phong cũng giậm chân: "Kỳ Môn Hiển Tượng Đại Pháp!"
Vù!
Trong phòng đột nhiên có một trận gió lớn thổi tới khiến cho mọi người không mở mắt ra được.
Hai bên lao vào đánh nhau, trong sự hỗn loạn, Mạc Phong sải bước về phía cô gái đang nằm trên mặt đất.
Cô gái cũng cảm thấy có một người đàn ông đang đến gần mình, run rẩy: "Không được chạm vào tôi!"
“Đừng sợ, là tôi!”, Mạc Phong nhẹ giọng nói.
Anh bế cô gái theo kiểu công chúa lên rồi đi vào phòng, sau khi đặt cô ấy nằm xuống giường, Mạc Phong cởi áo khoác chùm lên người cô ấy.
"Mấy người... mấy người là ai?", cô gái nhìn chằm chằm Mạc Phong bằng đôi mắt đẹp, như muốn biết anh trông như thế nào, nhưng cô ấy lại bị mù.
Mạc Phong nhẹ vuốt tóc của cô ấy, dịu dàng nói: "Cô yên tâm, chúng tôi không phải kẻ xấu!"
"Vậy anh có thể nói cho tôi biết tên không?"
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một tên lính cầm trong tay một thanh trường kiếm vung thẳng về phía sau lưng Mạc Phong.
Vù!
Con dao bướm phi ra, giây tiếp theo cơ thể kia dừng lại tại chỗ, mà lúc này, đầu tên đó chậm rãi trượt xuống.
Cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, còn máu phun ra ướt cả một vách tường.
"Mạc! Phong!"
Anh thích nơi không có luật lệ và không chịu sự ràng buộc bởi xã hội bên ngoài, đối với kiểu người không thích bị bó buộc như anh thì mười tám trại Nam Khương là thánh địa.
Ở nơi này có thể không nhất thiết phải ra tay với một người muốn mạng sống của mình!