Thấy Mạc Phong xuất hiện, Tống Lâm Sinh lập tức trốn sau người đàn ông trung niên với vẻ sợ hãi: “Bố, chính là gã đó! Hôm qua đánh con!”
Nhìn kỹ người đàn ông trung niên, đúng là có nét tương tự Tống Lâm Sinh. Xem ra đúng là bố con, như vậy xem ra cũng có quan hệ thân thích với Tống Thi Vũ.
“Trước đó nghe nói gần đây Giang Hải xuất hiện một thanh niên vô cùng lợi hại. Hôm nay gặp mặt quả là bất phàm!”, người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, cười với vẻ trịch thượng.
Muốn khen mình đẹp trai thì cứ nói thẳng ra, mẹ kiếp!
Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng: “Tôi biết tôi đẹp trai, chuyện đó ai cũng biết, không cần ông nịnh nọt. Tôi cũng không thể để ông đưa người đi được! Ở Giang Hải không tới lượt các người làm càn!”
Người đàn ông trung niên lập tức sầm mặt. Vừa rồi ông ta chỉ nói khách sáo mà thôi, vậy mà thằng nhãi này không biết điều!
Tống Thi Vũ vội vàng liếc mắt với anh: “Đây là bác của tôi…đừng nói linh tinh!”
“Tôi tự giới thiệu tôi là Tống Thanh Sơn, hiện tại là gia chủ nhà họ Tống!”, người đàn ông trung niên cười với vẻ đắc ý.
Gia chủ nhà họ Tống, tức là toàn bộ tài sản của nhà họ Tống hiện nay đều do ông ta phụ trách, nhất là toàn bộ con đường tơ lụa trên biển cũng do ông ta kiểm soát.
Chẳng trách hôm qua Tống Lâm Sinh dám hứa như vậy. Vì hắn biết bố mình là gia chủ nên đương nhiên nắm quyền trong tay.
Dù bọn họ có tự báo danh thì Mạc Phong vẫn chỉ nhún vai cười thản nhiên: “Bất luận ông là ai, bất luận ông ngầu tới mức nào thì ở Giang Hải này cũng là do tôi quyết!”
Khí thế hừng hực!
Có cảm giác áp lực đổ xuống.
Đây không thể là khí thế mà thanh niên ở tuổi này có được. Khí thế khiến người khác phải lùi lại, lạnh tới ghê người!
“Ha ha, trẻ tuổi làm gì cũng không nên quá cuồng ngạo! Chưa chắc cậu đã là người có tiếng nói ở Giang Hải!”, Tống Thanh Sơn cầm hai viên hồ đào trong tay.
Vụt…
Một cơn gió lướt qua!
Luồng sát khí phóng tới.
Đó là luồng sát khí phóng ra từ người đàn ông đeo khẩu trang màu đen phía sau Tống Thanh Sơn.
“Đi đi!”
Tống Thanh Sơn phất tay cười lạnh lùng.
Người đàn ông đeo khẩu trang màu đen lao lên như một mũi tên, trong chớp mắt đã đứng ngay sau lưng Mạc Phong.
Rầm…
Một chưởng xuất ra. Âm thanh nặng nề vang lên.
Mạc Phong nhảy lên không trung và xoay vài vòng.
“Tốc độ nhanh quá!”, anh cúi đầu nhìn cánh tay mình, vừa rồi bị chưởng gió khiến bị thương.
Khí tức do nội lực hóa thành có thể khiến người khác bị thương.
Rõ ràng là kungfu không hề thua Mạc Phong.
Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ đây là một trong ba sát thủ Tam Sơn!
Mạc Phong đạp một chân, luồng khí tức lập tức nổi lên.
Rầm…
Chưởng này nhanh như sét đánh.
Âm thanh vang lên ầm ầm trong không gian.
Hai chưởng đụng độ, Mạc Phong trượt lùi tới vài mét. Người đàn ông đeo khẩu trang màu đen cũng vậy.
“Thập hưởng thông bối quyền! Xin hỏi sư phụ là ai vậy!”
Mạc Phong lùi lại, chậm rãi đứng vững và cười lạnh lùng: “Ông xứng sao! Ngay cả tôi ông còn không đánh lại được, dựa vào cái gì mà đòi biết sư phụ tôi?”
“Thằng nhãi, mày chán sống thật rồi!”
Người đàn ông đeo khẩu trang đen xông lên với khí thế hừng hực.
Hóa quyền thành vuốt, trong không gian vang lên âm thanh sắc bén.
Hai người khó phân cao thấp!
Rầm..
Rầm…
Tràng âm thanh nặng nề vang lên trong không gian.
Gần mười hiệp mà vẫn không phân thắng bại.
Tống Thanh Sơn chau mày.
“Ha ha, bao năm qua, đây là người đầu tiên có thể đánh bất phân thắng bại với Bắc Minh ưng vương Sở Nam Thiên đấy! Không ngờ Giang Hải vẫn còn cao thủ như vậy!”
“Mấy người đi giúp ông ta đi! Tiện thể, trừ khử thằng nhãi đó! Để lại sẽ là mối họa lớn!”
“Vâng!”
Hai người đứng sau Tống Thanh Sơn chậm rãi đi lên.
“Thằng nhãi, mày là người đầu tiên khiến cả ba người trong nhóm Tam Sơn bọn tao phải ra tay đấy!”
“GIết gà mà dùng dao mổ bò, Sở Nam Thiên thật sự già mất rồi!”
Vụt…
Hai luồng gió phóng tới.
Mạc Phong lập tức lui lại mấy bước.
“Ha ha, nhà họ Tống các người thật thích làm trò cười!”
Hai đánh một không chột cũng què, đây lại còn ba người. Hơn nữa thực lực không hề thua kém anh.
Đúng là áp lực khá lớn.
Tống Thi Vũ vội vàng chạy tới ôm cánh tay người đàn ông trung niên: “Bác, bác tha cho anh ta đi, cháu đã đồng ý là về cùng mọi người rồi, hôm qua đã nói rồi mà!”
“Hừ không phải bác không tha cho cậu ta, mà là thằng nhóc này tự tìm đường chết, không thể trách bác được!", Tống Thanh Sơn lạnh giọng, đẩy cô ấy ra.
Có vẻ ông ta cực kỳ ghét bỏ Tống Thi Vũ. Điều này khiến Mạc Phong cảm thấy khó hiểu. Đã không muốn gặp nhau, sao lại phải cử nhiều người tới Giang Hải như vậy. Lại còn mang cả ba cao thủ nhà họ Tống đi, không sợ có người gây trở ngại sao?
Như vậy có nghĩa là Tống Thi Vũ rất quan trọng với nhà họ. Tại sao thái độ lại như thế chứ?
Ầm…
Chưởng xuất kinh thiên động địa, một đánh ba cũng chỉ yếu thế hơn một chút.
Chỉ cần không giao đấu cùng một lúc với cả ba thì vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Một chưởng, dẫn khí nhập thể, tầng thứ hai của bảy mươi hai tà khí Thiên Cương.
Vụt…
Cả ba người lập tức bị một luồng khí đánh trượt lùi ra sau hơn hai mét.
“Nội lực mạnh quá! Thằng nhãi này tới từ đâu vậy!”
“Mặc kệ đi, giết chết trừ hậu họa là được!”
“Đúng! Còn ít tuổi mà không hề yếu hơn cả ba chúng ta hợp lại, không thể nương tay!”
Hai tay Mạc Phong chuyển động. Anh định xuất chiêu nhưng Tống Thi Vũ đã chặn ngay trước mặt anh.
“Xin cô Tống đứng qua một bên! Lát nữa khiến cô bị thương thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!”, người đàn ông trung niên đeo khẩu trang màu đen giọng điệu khá khó nghe. Chẳng giống như đang nói chuyện với tiểu thư nhà họ Tống.
Anh cũng chau mày: “Cô né qua một bên, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết rắc rối này!”
Nhưng Tống Thi Vũ sống chết cũng không chịu tránh ra, mà cứ ôm lấy cánh tay Mạc Phong cầu xin: “Nghe lời tôi đi, đừng làm loạn, mau tránh ra. Tôi về nhà còn có việc nữa. Gần đây ông nội tôi bị bệnh, phải về một chuyến! Anh cũng biết ông cụ mong gặp con cháu nên bác cả mới tới đón tôi!”
“Thật sao?”, Mạc Phong quay qua nhìn Tống Thanh Sơn.