Chương 222: Bản tính của đàn ông
“Về lý do vì sao anh ta lại trở về thì tôi cũng không biết. Tóm lại, tối hôm qua cậu Mộ Dung đã đến Giang Hải, cho nên ông chủ muốn hai người gặp mặt, làm quen tạo cảm tình!”, người quản gia ngước nhìn Từ An Nhiên trả lời với một nụ cười gượng gạo.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh lùng, cô ta chu cái miệng nhỏ lên: “Chú Lưu, chú cho rằng bây giờ là thời đại gì rồi mà hôn nhân lại còn phải sắp đặt nữa! Với điều kiện của cháu lại còn phải xem mặt hay sao?”
“Ha ha ha ha, cô chủ ơi, cô sinh ra trong một gia đình giàu có thì cũng có những việc cô không thể tự quyết định được. Bố cô cũng đã từng như thế, và ông nội cô cũng đã từng như thế! Cuộc xem mặt này chú trọng vấn đề môn đăng hộ đối! Cô đừng thấy gia tộc Mộ Dung không phô trương thanh thế, nhưng họ lại là một trong những gia tộc có thực lực mạnh nhất tại Giang Hải này đấy!’’ Giang Hải.
Một khu phố rất bình thường.
Khu phố này phòng ốc thậm chí còn không có thang máy, toàn là những căn nhà cũ ước tính khoảng hai mươi năm tuổi.
“Em sống ở đây ư?”, Mạc Phong ngẩng đầu nhìn quanh một lượt và khẽ nói.
Không phải anh coi thường nơi này, mà dù sao An Nhiên cũng là giám đốc công ty, dù sao cô cũng phải sống trong một khu chung cư cao cấp chứ?
Cô hất tóc và hơi cúi đầu nói: “Trước đây em từng sống ở khu trang viên Đế Quốc, nhưng sau đó em đã gán căn nhà để giúp bố em giải quyết nợ nần”.
“Vậy nên em mua một căn nhà khác ở đây à?”
An Nhiên lắc đầu: ‘‘Em thuê, bởi vì giá thuê ở đây rẻ nhất và cách công ty cũng không xa. Anh Mạc, nếu anh không thích chỗ này, chúng ta có thể đổi chỗ khác cũng được, hay để em đặt khách sạn được không?”
Mạc Phong vội vàng xua tay, cười tủm tỉm nói: “Anh đâu có để ý nhiều như vậy, chỉ là anh hơi buồn ngủ, có ghế sofa để cho anh ngủ là tốt rồi!”
Đương nhiên anh biết trong lòng An Nhiên đang nghĩ gì, với năng lực của An Nhiên và thu nhập từ công ty, việc cô mua được một căn nhà view sông là điều không khó, nhưng bây giờ cô đang nép mình trong một khu nhà cũ như vậy, anh chợt cảm thấy thương xót cô.
Chỉ đáng tiếc là cô có một người bố đáng thất vọng như vậy. Anh theo An Nhiên vào một ngôi nhà, tất cả đều được xây dựng từ những năm tám mươi.
Ở tầng dưới có vài người phụ nữ đang tụ tập nhìn An Nhiên và Mạc Phong bước vào trong. Thỉnh thoảng họ cũng chỉ tay về phía họ.
“Cô gái này mới chuyển đến đây không lâu phải không?”
“Có vẻ như cô ta đã chuyển tới đây giữa tháng trước, trông khá là xinh. Ban đầu, tôi còn muốn giới thiệu cô ta với cháu trai của tôi. Xem ra người ta đã có bạn trai rồi!”
“Xinh đẹp thì sao chứ? Tôi nói cho các bà biết, mỗi ngày cô ta đều đi ra ngoài rất sớm và trở về rất muộn. Nói không chừng là đang làm nghề đó ở bên ngoài! Hôm nay lại dẫn cả về nhà, không biết chừng dăm ba bữa lại đổi một bạn trai”.
“Đúng vậy! Bọn trẻ ngày nay đều muốn nhân lúc còn trẻ dùng cơ thể của mình để kiếm nhiều tiền hơn. Người như thế này, tôi đã thấy nhiều rồi!”
“Ha ha ha ha…”
Mạc Phong đi phía trước, nghe thấy đám người phía sau bàn luận không ngớt, bàn tay anh đột nhiên nắm chặt.
“Đừng …”, An Nhiên vội nắm lấy tay anh và khẽ nói: “Không sao, em đã quen rồi…”
“Họ thường nói em như vậy à?”, Mạc Phong ngạc nhiên hỏi.
Cho dù An Nhiên không trả lời, anh cũng có thể đoán được. Bọn họ còn chưa đi xa đám người này đã dám nói chuyện quá đáng như vậy, chắc chắn sau lưng bọn họ sẽ nói những điều tồi tệ hơn.
Lớn tầm này mà xinh đẹp cũng là sai sao?
Vút……
Anh vẫy đầu ngón tay một cái, một vài cây kim màu bạc lao ra.
“Á? Con muỗi chết tiệt này đốt tôi!”
“Tôi cũng vậy! Không hiểu sao con muỗi vừa rồi cũng cắn tôi một cái”.
“Các bà cũng … ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha!”
Cả nhóm người bỗng nhiên cười điên cuồng.
An Nhiên nhìn Mạc Phong thì thầm: “Anh Mạc, là anh làm à?”
“Không dạy cho bọn họ một bài học họ lại tưởng em dễ bị bắt nạt lắm!”, Mạc Phong khoanh tay lại hừ lạnh một tiếng: ‘‘Nếu như bọn họ thích cười, vậy cứ để bọn họ cười tiếp đi!”
Những mũi kim bạc của Mạc Phong vừa đâm trúng huyệt cười của những người phụ nữ trung niên này!
“Ha ha ha ha! Tại sao tôi không thể dừng lại được nhỉ!”
“Tôi không biết, nhưng tôi chỉ muốn cười, ha ha ha ha!”
“Cái quái gì thế này, tôi không muốn cười … ha ha ha ha ha!”
Vài phút trôi qua, khuôn mặt họ nhăn lại và họ chảy cả nước mắt.
An Nhiên thấy bọn họ cười gần như phát điên thì vội nắm lấy tay Mạc Phong: “Dừng lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy họ sẽ bị thiếu oxy …”
“Nếu tất cả mọi người đều tử tế như em thì thật tốt!”, Mạc Phong khẽ lắc đầu mỉm cười.
Anh sải bước đi lên trước.
Phựt …
Phựt …
Phựt …
Ai nấy há to miệng, ba giây sau tiếng cười cũng từ từ dừng lại.
“Tôi … vừa rồi tôi bị làm sao vậy?”
“Đang yên đang lành sao tự nhiên lại buồn cười? Không phải là gặp phải thứ gì dơ bẩn rồi đấy chứ?”
Bon họ sợ đến mức đứng phắt dậy chạy thật nhanh về nhà.
Mạc Phong nhìn bóng lưng của bọn họ, không khỏi bật cười: “Mấy bà cô ở Hoa Hạ cũng chỉ giỏi nói chuyện phiếm sau lưng người ta!”
“Được rồi, chúng ta lên tầng trước đi!”, An Nhiên che miệng cười khúc khích.
Trước khi gặp được anh, cô thực sự không biết cảm giác được bảo vệ là như thế nào.
Đến tầng bốn.
Vừa mở cửa ra, anh đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi hương giống hệt mùi hương trên người An Nhiên, quả nhiên phòng của con gái mở ra đều có loại mùi hương này.
“Anh ngồi xuống trước đi, em làm bữa sáng cho anh!”, An Nhiên đặt túi xuống cười gượng.
Nhưng khi cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng.
Mạc Phong đang cầm trên tay một tấm vải ren nhỏ màu đen, thậm chí anh còn ngửi nó.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô như sắp sôi lên.
Cô liền nhanh chóng tiến lên giật phắt lấy và giấu ra sau lưng: ‘‘Xin lỗi, em … em quên cất đi …”
Nói xong cô liền nhanh chóng cất vào phòng ngủ.
Mạc Phong đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút thô lỗ!
Có thể đây cũng là một hành động trong tiềm thức mà người đàn ông nào cũng không thể tự mình khống chế, khi nhìn thấy những thứ đó sẽ khơi dậy sự tò mò muốn ngửi thử.
“Không sao, em cũng mệt rồi, để anh giúp em dọn nhà!”, anh xua tay mỉm cười.
An Nhiên vừa nghe thế liền đi về phía anh, nhưng đôi dép lê cô mua là cỡ lớn, kết quả cô không thể đứng vững, khiến cả người cô lao thẳng về phía Mạc Phong.
Xoảng xoảng …
Cả người cô đè lên Mạc Phong nằm trên ghế sofa, môi hai người dán sát vào nhau.
Môi kề môi, cả hai người đều cảm nhận được hơi ấm từ miệng đối phương.
An Nhiên lập tức đứng lên: ‘‘Xin lỗi, thực sự xin lỗi… Em… Em không phải cố ý…”
“Vậy thì em phải bù đắp cho anh chứ?”, một nụ cười nhếch mép nở trên khóe miệng Mạc Phong.
An Nhiên dường như đã nhận ra điều gì đó liền lè lưỡi tinh nghịch: “Còn lâu!”
Nói xong cô lập tức đi vào phòng bếp, nhìn bóng dáng tung tăng của cô trong bếp, Mạc Phong không khỏi lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Có lẽ chỉ có ở cùng một cô gái như vậy, anh mới có thể cảm thấy như ở nhà …