Thấy đám người tranh giành cướp bóc, anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Chân anh đột ngột tung ra một lực mạnh mẽ.
Rầm…
Ánh mắt của đám người này vẫn nhìn vào những tờ tiền trăm tệ rơi vãi trong không trung, không ai để ý tới Mạc Phong cả.
"Á..."
Có tiếng hét thảm thiết vang lên, mười mấy người trong nháy mắt đều nằm trên mặt đất, nhưng mỗi người vẫn nắm chặt tờ tiền trong tay không chịu buông ra.
Đến chết họ cũng không chịu từ bỏ số tiền mà mình đã nhặt được!
Mọi người kinh ngạc nhìn Mạc Phong, trong nháy mắt, chỉ với một cú đá đã đánh cả chục người nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Bố mẹ của Tống Giai Âm tròn mắt nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
Không biết rốt cuộc con gái mình kiếm đâu ra con quái vật này? Trong nháy mắt đã khiến cho đám người kia gục ngã, những mười mấy gã đàn ông trẻ tuổi cường tráng đấy!
Vừa rồi đám người kia chỉ lo giành giật tiền, họ thậm chí còn không nhìn rõ Mạc Phong ra tay như thế nào.
Mạc Phong ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi đi về phía gã thanh niên đầu trọc: “Ra xã hội mới được bao nhiêu ngày mà đã không biết trời cao đất dày là gì rồi sao?”
"Đừng đừng đừng, đại ca... anh đừng tìm tôi...tôi cũng chỉ là nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi…”, gã thanh niên đầu trọc liên tục lùi về phía góc tường, đến lúc thấy không còn đường để chạy nữa thì vội quỳ xuống gào lên xin tha.
Anh cử động nắm tay một chút, xương cốt kêu lên răng rắc: “Ha ha, vừa rồi không phải cậu còn cao giọng muốn giã chết tôi sao? Nào, đứng dậy đi chứ! Cho cậu một cơ hội đấy!”
Anh từng bước tiến lại gần, giống như tử thần giáng thế.
Gã thanh niên sợ tới mức quỳ mọp gối trước mặt Mạc Phong và dập đầu thật mạnh: "Đại ca xin hãy tha cho tôi, trong nhà tôi chỉ có tôi là đứa con trai duy nhất. Tất cả là do anh ta xúi bẩy chúng tôi làm thế, đều là do anh ta!”
Vương Thiết Trụ đang đứng bên cạnh sợ đến mức tái mặt, Mạc Phong từ từ rút con dao bướm đang cắm trên mặt đất ra rồi nhẹ nhàng phả hơi khẽ lau con dao.
"Thằng ranh, chúng ta cứ chờ mà xem!”, Vương Thiết Trụ nói rồi bỏ chạy.
Xuýt…
Một ánh sáng trắng xuất hiện, con dao bướm cắm thẳng vào chân hắn.
Bịch...
Trọng lực hai chân không cân bằng nữa nên cơ thể hắn cũng ngã ra đất.
Đám côn đồ vây xung quanh không ai là không nuốt ực ngụm nước bọt, mẹ kiếp, đây có còn là người nữa hay không?
"Mẹ kiếp, sao mày dám đánh tao. Thằng ranh, bố tao là phó chủ tịch huyện đấy!”, Vương Thiết Trụ ôm chân mình hét lên.
Mạc Phong tiến lên giẫm chân hắn, rút con dao bướm ra khỏi da thịt hắn: "Bây giờ tôi cho các người hai con đường, con đường thứ nhất, tôi sẽ phế bỏ đôi tay đôi chân của các người, cho các người một con đường sống. Con đường thứ hai, các người phế bỏ đôi tay đôi chân của cậu ta, giữ lại mạng sống cho cậu ta. Tự mình lựa chọn đi!”
Đây là câu hỏi chết người đó!
Tuy rằng huyện An Dương rất nhỏ, nhưng bố của Vương Thiết Trụ lại là phó chủ tịch huyện. Nếu đánh tàn phế con trai của ông ta thì sau này họ cũng chẳng thể tiếp tục kiếm ăn được ở nơi này nữa!
"Á? Chuyện này…chuyện này không được ổn lắm nhỉ…”, gã thanh niên đầu trọc cười đầy vẻ ngượng ngập.
Xuýt…
Ánh mắt Mạc Phong đanh lại, sát khí tràn ngập, gió xung quanh như mang theo mùi tanh nồng của máu, gã thanh niên sợ tới mức vội vàng gật đầu và thay đổi lời nói: "À ổn! Không thể ổn hơn được nữa!”
Nói xong hắn lập tức ra hiệu: "Các anh em, cho cậu chủ Vương này một bài học đi!”
Nhóm người đứng dậy khỏi mặt đất và tập tễnh đi về phía Vương Thiết Trụ.
“Anh Vương…anh em chúng tôi cũng chỉ là bị ép không còn cách nào khác, chỉ đành đắc tội với anh, giữ mạng quan trọng hơn!”, gã thanh niên đầu trọc chắp tay và nói với vẻ tội lỗi.
Dù sao cũng là ra xã hội kiếm sống, sau cùng lại đánh cho người thuê mướn mình một trận. Sau này cũng chẳng thể làm được nghề này nữa. Nhưng so với việc bị Mạc Phong đập cho một trận thì những chuyện này vẫn còn chưa là gì.
Thà rằng họ không thể ở huyện An Dương được nữa, cũng không muốn bị Mạc Phong đánh nữa, vừa rồi ăn hai cú đá, xương cốt khắp người cứ như kiểu rụng rời hết rồi vậy.
Đám người nhấc chân lên vừa đấm vừa đạp.
Nắm đấm cứ như mưa giáng xuống người Vương Thiết Trụ.
Tiếng hét thê lương vang vọng khắp vùng thôn dã bé nhỏ này.
"Á…”
"Á…”
Những con quạ đang đỗ trên những chiếc cây đằng xa đột nhiên bắt đầu bay tán loạn.
Nhóm người đang xem náo nhiệt đều quay đầu sang một bên không dám nhìn cảnh đánh đập, họ không nỡ lòng nhìn thẳng.
"Gã thanh niên mà ông Tống tìm về rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà dám đánh cả con trai phó chủ tịch huyện nhỉ?”
"Ai biết, đừng đến gần cậu ta quá, cẩn thận tai bay vạ gió đấy!”
"Rõ thật là, không gả cho người giàu mà cứ nhất định đòi gả cho một tên nghèo rớt. Thật sự không thể hiểu nổi. Nếu như gả cho nhà phó chủ tịch huyện, chưa biết chừng sau này thôn mình còn được thơm lây ấy!”
"Đúng vậy đúng vậy! Giờ thì hay rồi, cứ chờ đấy, lần này nhà ông Tống rắc rối to rồi!”
Vương Thiết Trụ bị đánh lăn lộn trên mặt đất, bị đá qua đá lại như một quả bóng.
Tống Giai Âm thấy vậy vội tiến lên kéo tay áo Mạc Phong và xin xỏ: “Anh Mạc…thôi bỏ đi…lát nữa nhỡ xảy ra án mạng…”
Vương Thiết Trụ này tuy rằng rất đáng ghét nhưng dù sao điều kiện gia đình hắn cũng tốt, nếu đánh hắn xảy ra chuyện, tới lúc đó người nhà hắn tìm đến đây, bố mẹ cô biết ứng phó thế nào?
Mạc Phong cũng do dự rồi trầm ngâm: "Được rồi! Dừng lại đi, lần này chỉ là cho các người một bài học, lần sau còn dám đến thì chuyện không chỉ đơn giản như vậy nữa đâu!”
"Vâng, vâng, vâng, sau này chúng tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa!”, gã thanh niên đầu trọc quỳ trên mặt đất và cúi đầu lạy tạ.
Anh vẫy tay và hét: “Cút đi!”
Đám người lập tức định chạy biến về phía cổng thôn, lúc này Vương Thiết Trụ giơ tay ra kêu lên thảm thiết: “Cái đám bất nhân các người, mau đỡ tôi dậy đi chứ, hình như gãy cả hông rồi đây này!”
Nhưng gã thanh niên đầu trọc lại nhìn sắc mặt Mạc Phong, thấy anh im lặng không nói gì mới lập tức cho người đỡ Vương Thiết Trụ dậy.
Đám người cứ thế lếch thếch kéo nhau bỏ chạy, số tiền nhặt được trước đó cũng đặt dưới đất không dám lấy đi.
Có thể nhặt lại được cái mạng đã là tốt lắm rồi, nào ai còn dám nghĩ đến tiền nữa?