"Nếu chữa được thì sao?"
"Nếu như? Nếu như chữa được, em... em muốn sinh cho anh một cô con gái..."
"... ..."
Nói xong lời này, mặt Diệp Đông Thanh đỏ tía tai.
Khóe miệng Mạc Phong cũng giật giật, không ngờ việc đầu tiên cô muốn làm lại là việc này.
Có điều anh tin, Diệp Đông Thanh không phải vì ham thích cảm giác đó mà là thực lòng muốn báo đáp anh.
Có một câu cổ ngữ rất thú vị, đó là: nếu một người phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ấy sẽ sinh cho anh ta một đứa con gái, hai mươi năm sau chỉ cần chờ hưởng phúc. Còn nếu một người phụ nữ hận một người đàn ông, cô ấy sẽ sinh cho anh ta con trai, thậm chí là mấy đứa con trai, hai mươi năm sau bọn chúng sẽ tới đòi nhà đòi xe, lại còn quát nạt lại bố mình.
Có điều nói thật lòng, Mạc Phong thực sự muốn có mấy cô con gái, cô nào cô nấy xinh đẹp như mẹ. Vậy thì hai chục năm sau, một đám thanh niên hoi muốn cưa con gái anh thì sẽ phải tìm trăm phương ngàn kế nịnh nọt anh cho xem.
Mạc Phong nghĩ mãi nghĩ mãi rồi bật cười ngốc nghếch. Thấy Mạc Phong như vậy, Diệp Đông Thanh cũng không khỏi phì cười: "Em có thể hỏi anh một câu được không? Câu này em muốn hỏi từ lâu rồi".
"Em nói đi".
"Anh không được lừa em, dù câu trả lời của anh không phải đáp án mà em mong muốn!"
Diệp Đông Thanh nhìn anh bằng ánh mắt si tình, hỏi: "Anh đối xử tốt với em như vậy rốt cuộc là do thực lòng thích em hay là do hôm đó trong nhà tắm, chúng ta vô tình phát sinh... nên anh cảm thấy có lỗi với em, mới đối xử tốt với em như vậy?"
"... ..."
Mạc Phong đột nhiên cảm giác như hóa đá.
Câu hỏi này cũng lắt léo chẳng kém câu hỏi truyền thống của chị em phụ nữ: em và mẹ anh rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai?
"Ừm... có lẽ ban đầu anh cảm thấy áy náy nên muốn bù đắp cho em. Nhưng hiện giờ thì khác, anh thích sự trong sáng của em, anh muốn cứu em! Bất kể có phải trả giá đắt thế nào, anh cũng nhất định sẽ cứu em! Đến lúc đó chúng ta có thể đào sâu nghiên cứu kế hoạch nặn em bé rồi!"
Diệp Đông Thanh khẽ đấm anh: “Đáng ghét, người ta xấu hổ mà!”
“Thôi được, vậy coi như anh mặt dày nhé!”, Mạc Phong cười xấu xa.
Anh hôn nhanh một cái lên má cô, sau đó chuồn ra ngoài, để lại Diệp Đông Thanh một mình ở trong.
Mạc Phong vừa mới hôn một cái mà cô đã đỏ mặt tới tận mang tai, thậm chí tim còn đập mãnh liệt, cảm giác như máu trong người sôi lên sùng sục, không còn lạnh như trước nữa.
“Thực ra thứ cứu sống em không phải là thuốc, mà chính là anh…”, đôi mắt cô nhòe đi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay.
Nếu không phải bị bệnh bẩm sinh thì cô cũng sẽ theo đuổi người đàn ông mình thích như những cô gái khác, dù không có được anh trọn vẹn thì cũng sẽ phát huy được giá trị của mình bên cạnh anh.