Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vậy khác gì làm mất đi danh dự của người đàn ông.  

 Anh chỉ quỳ và bịt mũi để không phát ra hơi thở của người sống.  

 Ngoài việc cảm thấy có tiếng đội quân đang lao tới ra thì Mạc Phong còn thấy nhiệt độ như hạ xuống mười độ, vô cùng lạnh lẽo.  

 Mạc Phong khẽ hé mắt ra nhìn thì thấy một luồng khí màu đen đang bay tới. Hình như có hàng vạn binh sĩ với áo giáp đen, ăn mặc giống thời cổ đại đang lao ra.  

 Thế nhưng ngay khi đội quân đi hết thì đám người đi phía sau khiến họ sợ hết hồn.  

 Họ không bị dọa bởi đám quân âm gian kia mà là đám người phía sau. Trong đám người đó có ông già cũng chính là trưởng thôn của thôn Tiểu Trại đi sát ngay sau đoàn quân đó.

Nhìn thấy vậy, Mạc Phong suýt hô lên nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, thậm chí là nín thở.  

 Bủm! 

 Đúng lúc này, tiếng rắm bỗng vang lên.  

 Đám âm binh mới đi qua khi đó lập tức quay đầu lại, lầm bầm gì đó.  

 Dù là nghe không hiểu thì tên ngốc cũng có thể đoán ra ở đây có người sống.  

 “Cái ông nội này! Chạy mau! Bị phát hiện rồi!’, Mạc Phong đứng bật dậy kêu lên.  

 Vừa rồi chính Trương Phong đã đánh rắm. Hắn gãi đầu cười khổ: “Ngại quá, vừa rồi ăn hơi nhiều lạc!” 

 “Ông nội nhà cậu chứ! Bị cậu hại chết cả lũ rồi!” 

 “…” 

 Bốn người lập tức đứng dậy chạy về hướng ngược lại không chút do dự.  

 Tóm lại là họ cảm nhận thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, cứ văng vẳng ngay bên tai, hơn nữa còn có cả tiếng giết chóc nơi chiến trường.  

 Bọn họ chạy tới một hồ nước lớn thì hết đường.  

 Chỉ thấy một mặt hồ mênh mông, có lẽ do trời tối nên không nhìn thấy bờ bên kia.  

 “Hết đường rồi!”, Triệu Vô Cực chạy tới sát bờ thì phanh gấp lại.  

 Mạc Phong ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Chết tiệt! Rắc rối chết đi được! Lẽ nào đây là những thi thể bảo vệ Nam Khương sao? Lúc sống đánh nhau với Nam Việt, khi chết cũng vậy!” 

 “Anh nói đúng, những âm hồn này không thể vào vòng luân hồi. Mỗi tối đều xuất hiện để đi tuần. Cũng có thể đây chính là cảm giác mà rất nhiều người cho rằng nơi đây có nhiều người. Thực ra đây là một thôn ma, xung quanh có tụ khí âm, vì vậy những người chết không thể vào được lục đạo luân hồi, nên đành phải làm nhiệm vụ như lúc còn sống vẫn làm!”, Trương Phong thở hổn hển giải thích.  

 Nếu đúng như những gì hắn nói thì những người này khi còn sống đều trông giữ thôn. Nếu đây là thôn bình thường thì không thể nào có chuyện đó, chắc chắn đây không phải làm một nơi tầm thường.  

 Không chừng lại là lối vào của hoàng thành. Những người chết này trước đây đều là thị vệ, bảo vệ sự an nguy cho hoàng thành. Nếu giải thích như vậy thì còn thấy có lý.  

 Dù họ đã chết vẫn ghi nhớ sứ mạng của mình, nếu như sự suy diễn này là chính xác thì cách nơi đây không xa chính là thành cổ Nam Việt ngày xưa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK