Trương Phong đang nằm bò ra cửa sổ xem tấm bản đồ Nam Khương mà Mạc Phong đưa cho hắn rồi dùng la bàn tính toán gì đó.
“Thật là một nơi kỳ lạ, sao mình không tính toán ra nhỉ!”
Đúng lúc hắn cảm thấy bực bội, thì có tiếng mở cửa vọng tới.
Cạch!
Cánh cửa từ từ được đẩy ra.
Mạc Phong lên tiếng: “Đứng ngây ra đó làm gì, rút thôi, nhanh lên!”
“Tới liền! Anh Mạc, đồ…”, Trương Phong nói được nửa lời bèn á khẩu.
Hình như anh cũng phát hiện ra có thứ gì đó không ổn bèn vội vàng hỏi: “Sao thế, sao biểu cảm của cậu giống ăn phải sầu riêng thế kia!”
Phụt!
“Anh Mạc, anh…! Mới vào đó có vài phút thôi mà, chuyện này…”
Trương Phong vừa nói vừa giơ điện thoại lên làm gương cho anh soi.
Lúc này anh mới nhìn thấy có vết son môi trên mặt mình, và còn chút nước bọt vẫn chưa khô hết. Không chỉ có ở mặt, mà cả cổ cũng có.
“Chết tiệt! Cô ấy cố ý đây mà!”, Mạc Phong vội vàng dùng tay lau. Nhưng vết son càng lau lại càng lan rộng.
Bảo vệ đứng cửa trông thấy vậy cũng cố nhịn không cười thành tiếng. Vì dù sao họ cũng từng được đào tạo chuyên nghiệp nên không dễ gì mà bật cười trừ khi không thể nhịn thêm nữa.
Khi hai người bước vào thang máy thì bỗng nghe thấy tiếng cười hô hố ở bên ngoài.
“Anh Mạc, thực ra cô nàng này cũng không tệ mà, hay là anh thu nạp cô ấy đi! Để tránh việc cô ấy đi làm hại người đàn ông khác!”, Trương Phong ngoác miệng cười.
Anh quay lại trừng mắt với gã này: “Im mồm cho tôi, có những người phụ nữ phải tránh xa, không cả đời không dứt ra được!”
“Nhưng mà anh Mạc, tôi quen một thầy thuốc, hay là giúp anh điều chỉnh chút nhá, để tránh sau này mất mặt đàn ông!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng đấm đá từ trong thang máy vọng ra, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết như xé phổi của Trương Phong.
“Anh Mạc, tôi sai rồi!”
“Anh đẹp trai nhất, anh là mạnh nhất, tôi không dám nữa…”
“…”
Khi bước ra khỏi thang máy thì mặt mũi Trương Phong đã sưng húp cả.
Mạc Phong bỏ lơ hắn, bước ra thẳng khỏi tập đoàn Từ Thị.
“Chẳng qua là tôi không đánh lại anh thôi, nếu không tôi tùng xẻo anh luôn rồi!”, Trương Phong thở dài nhìn theo bóng lưng anh.
Ngồi trên xe, Mạc Phong quay qua nhìn hắn: “Chúng ta có gạo nếp, có chu sa rồi, vậy thì có phải là có thể đi Nam Khương rồi đúng không?”
“Hừ! Anh tưởng ai nói là cũng đi được Nam Khương chắc! Tôi vừa bói một quẻ, anh biết là quẻ gì không?”
“Quẻ gì?”