Khương Na cũng vội vàng ngăn lại: “Anh điên à? Biết có độc còn ăn sao? Ngày mai không muốn sống nữa phải không?”
Vụt!
Anh giậm chân xuống, một luồng khi bùng lên, anh vừa ăn vừa vận công.
Nhưng không những anh không bị phát độc mà khí tức càng lúc càng mạnh hơn.
“Ấy! Không phải chứ, anh không sao à?”, Trương Phong hỏi với vẻ khó hiểu bèn cầm đũa định gắp thức ăn.
Khương Na chộp tay hắn: “Đừng ăn, anh không giống anh ấy. Cơ thể anh ấy sinh ra đã miễn dịch với độc dược rồi!”
“Ông đây từ xưa tới giờ chưa bao giờ bị trúng độc. Hạc Đỉnh Hồng mà ở trước mặt tôi còn chẳng khác gì viên kẹo nữa là!”, Mạc Phong vừa ăn vừa châm chọc.
Khương Na cảm thấy vô cùng tò mò: “Cơ thể miễn dịch bẩm sinh hiếm có vô cùng. Cơ thể họ từ nhỏ đã khác người bình thường, rốt cuộc anh tới từ đâu?”
“Cô muốn biết à? Tối nay tôi tới phòng cô nói chuyện nhé!”
“…”
Vừa rồi cô còn cảm thấy có chút kỳ vọng với gã này thì giờ kỳ vọng đó lập tức biến mất.
Mạc Phong ăn uống no nê, những người khác chỉ biết đứng nhìn. Cũng hết cách. Khương Na phải làm lại đồ ăn. Đã lâu rồi Nam Khương không thể thu hoạch gạo nên họ chỉ có thể ăn cá và chút đồ rừng.
Cũng không biết cô bắt được hai con thỏ ở đâu, môi trường sinh thái của Nam Khương quá tốt, thỏ trong rừng lúc nhúc thành ổ, khắp núi đều có. Nếu như không ăn thì đám vỏ cây sẽ bị chúng gặm sạch.
Vì vậy dù hai năm qua không thu hoạch được nhiều gạo nhưng vẫn có thể dùng thứ khác để thay thế. Còn nếu không thể chịu được nữa thì phải ra trấn bên ngoài mua gạo về ăn.
Mười tám trại của Nam Khương không thiếu gì ngoài vàng. Họ thường kéo cả xe vàng ra ngoài đổi lấy một trăm xe gạo kéo về. Những ngày này họ sống như vậy. Nhưng mặt đất cứ khô hạn kéo dài thế này cũng không phải là cách hay.
Vấn đề nội bộ Nam Khương không giải quyết nhanh thì những việc khác cũng sẽ bị ngưng trệ.
Ăn cơm xong Mạc Phong bèn trèo lên đỉnh điện Mê Hồn. Để tránh có người mưu đồ bất chính vào ban đêm nên anh trèo lên cao một chút. Như vậy dù có ai quấy rầy thì có lẽ cũng chẳng phát hiện ra là anh trốn ở đây.
Vụt!
Vụt!
“Sao cô lại lên đây?”, Mạc Phong gá hai tay ra sau đầu, khẽ nhắm mắt cười thản nhiên, không cần nhìn cũng biết là ai. Ngoài Khương Na ra thì lúc này chẳng ai lại trèo lên đây cả.
Cô nhẹ nhàng đi tới: “Tôi nghe Diệm Phi nói, dịch bệnh của người dân trong thôn là do trúng độc phải không?”
“Tôi đoán vậy, đương nhiên nếu cô không tin thì có thể tới nguồn nước của thôn tìm hiểu xem có phát hiện ra điều gì không?”
“Diệm Phi đi điều tra rồi. Nguồn nước của chúng tôi là nguồn nước ngọt ở phía đối diện với núi Long Đầu. Nếu có ai giở trò và khiến cơ thể người tích đủ một lượng độc thì chắc chắn phải đổ thuốc độc hàng ngày! Vì vậy…”