Về thân thủ của Nhược Hi, vẫn luôn là một bí ẩn, ngay cả Mạc Phong cũng không chắc có thể đánh bại được cô ấy.
Xem ra hồi đó mẹ anh chọn cô ấy không phải là không có lý do, khi còn bé đã có thể nhìn ra cô gái này sau này có thể sẽ trở nên phi thường nên đã giữ cô ấy ở bên.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Mạc Phong, nếu đúng như vậy, thì hắn rất khâm phục khả năng nhìn trước tương lai hai mươi năm của bà ấy!
Anh đi theo Mộc Linh Lung đến công viên, lái chiếc xe đã đỗ trong đó ra, anh lập tức ngồi vào ghế lái phụ.
“Thiếu chủ, thắt dây an toàn vào đi, tôi sợ một lúc nữa anh sẽ say xe!”, Mộc Linh Lung quay đầu lại, nhẹ giọng nói sau khi ngồi vào ghế lái.
Mạc Phong không khỏi khẽ cười và nói: "Say xe? Đùa kiểu gì thế, năm đó tôi..."
Rừm rừm!
Chưa kịp dứt lời, nửa giây sau xe đã nổ máy, ngay khi nổ máy, tốc độ đã tăng lên 180km/h.
Theo quán tính, cơ thể anh dính vào thành ghế, luồng không khí từ bên ngoài đập vào rát cả mặt, tóc tai thì rối tung rối mù hết cả lên.
Gió phả vào rát hết cả mũi với miệng, điều quan trọng là với tốc độ này Mạc Phong không còn nhìn thấy gì phía trước nữa.
Nhìn xuống kim giây, tốc độ trên đó đã tăng lên 195km/h, và nó vẫn đang tiếp tục tăng lên!
"Quá nhanh rồi! Giảm tốc độ!"
Nếu không giảm tốc độ, nhỡ đụng phải xe, hôm nay hai người bọn họ sẽ trở về với ông bà ông vải liền, ngay cả Mạc Phong cũng thắc mắc không biết có phải Mộc Linh Lung muốn chết cùng anh không!
Kít!
Chiếc xe cua một đường cua tuyệt đẹp rồi dừng lại.
Do quán tính, đầu này hơi lao về phía trước một chút, Mạc Phong vội vàng mở cửa xe ghé vào gốc cây ven đường nôn khan.
"Ọe! Tôi nói cho cô biết! Ọe!"
Lúc này, Mộc Linh Lung nhanh chóng xuống xe, vỗ lưng anh: "Thiếu chủ, anh không sao chứ?"
"Với cái tốc độ của cô có thể không sao à? Nếu tôi bị đau tim, e rằng đã chết trên đó rồi. Người ưa tốc độ cũng không lái như thế. Cô học lái xe từ ai vậy?", Mạc Phong vừa vịn một tay lên thân cây vừa nôn.
Lúc này anh chỉ cảm thấy nội tạng như bị ép vào nhau, tóm lại là cả người không ổn.
"Tôi xin lỗi... Tôi từng là một tay đua chuyên nghiệp, còn giành chức vô địch quốc gia. Tôi không thể kiểm soát được bản thân khi nhìn thấy một chiếc xe thể thao", Mộc Linh Lung nhìn anh đầy hối lỗi và nói.
Tay đua chuyên nghiệp?
Vô địch quốc gia?
Mạc Phong ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: "Tôi nói cô chứ con gái học chút cầm kì thi họa có phải tốt hơn không, sao cứ phải dính vào mấy cái ồn ào này chứ! May là tôi còn trẻ đấy không thôi đã chết trong tay cô rồi!"
"Thế thôi thiếu chủ tôi đi trước đây! Sau có việc gì cứ gọi tôi. Đây là số điện thoại của tôi!", lúc này Mộc Linh Lung lấy ra một tấm danh thiếp nhỏ từ trong túi xách, hình như được làm bằng bạch kim.