Hay là hắn tới vì thứ gì đó?
“Vậy giờ hai người định đi đâu?”, Mạc Phong ngẩng đầu hỏi với vẻ nghi ngờ.
Thường Vân Sam khoanh tay nhìn về phía xa: “Chúng ta đi một vòng quanh Giang Hải xem sao. Không biết chừng tên đó đã bỏ đi rồi cũng nên!”
Đúng lúc này!
“Ai?”
Mạc Phong phóng kim bạc.
Rầm rầm rầm.
Mấy cây kim ghim vào thân cây gần đó.
“Đừng đừng đừng! Đừng ra tay! Tôi đi vệ sinh thôi, mọi người phải làm tới mức đó sao?”, lúc này một người đàn ông trung niên từ bụi cây đi ra.
Ba người nhìn nhau, rõ ràng vừa rồi Mạc Phong đã cảm nhận được sát khí.
Dù anh có chút hơi men nhưng không thể có chuyện cả ba người đều bị ảo giác được.
“Chỉ có một người thôi sao?”, Mạc Phong cảnh giác nhìn xung quanh. Luồng sát khí vừa nãy đã biến mất.
Người đàn ông trung niên đeo kính vội vàng kéo khóa quần lắc đầu: “Có một người thôi! Nhà vệ sinh trong nhà đông người quá nên tôi ra ngoài tìm chỗ giải quyết”.
“Thật sự không còn ai khác à?”, Mạc Phong cảnh giác nhìn người này.
Trực giác của anh rất khá. Trước đó đúng là có người âm thầm quan sát bọn họ, nhưng vừa chớp mắt đã không thấy đâu.
Xung quanh không còn cảm nhận thấy bất kỳ sát khí nào khác. Hơn nữa trong đôi mắt người đàn ông trung niên này cũng không hề thể hiện bất kỳ điều gì bất thường.
“Thật sự không còn ai khác cả. Tôi có lừa người khác chứ không bao giờ lừa thiếu đông gia!”
Mạc Yến Chi phất tay cười khổ: “Được rồi, tiếp tục vào trong vui vẻ đi!”
Người đàn ông trung niên gật đầu, vội vàng chạy vào trong.
Ba người nhìn nhau. Thường Vân Sam nhìn chăm chăm vào cái cây trước mặt: “Vừa rồi hai người cũng cảm nhận thấy phải không?”
“Ừm! Sát khí cực mạnh, thoáng cái đã biến mất!”, Mạc Yến Chi chắp tay trầm giọng.
Mạc Phong đạp chân, mấy hòn đá văng lên. Anh nắm trong tay và ném về phía cái cây kia.
Không có gì ngoài lũ chim bỏ chạy tán loạn.
“Có lẽ đã bỏ đi rồ! Kẻ có thể biến mất trong tầm mắt của ba người chúng ta thì chắc chắn phải là cao thủ!”, Mạc Phong nhìn xung quanh khẽ nói.
Thường Vân Sam rút một cuốn sách từ sau lưng ra: “Nhóc này, trước khi đi ông tặng cháu cuốn mật tịch công phu này. Không biết chừng cháu sẽ cần dùng tới đấy!”
“Xin ông, ông vừa chôm ở đâu ra cuốn sách này đấy?”
“Cháu quan tâm nhiều vậy làm cái gì! Vừa nãy nó rơi ra từ người Điền Quang đấy. Ông xem thì thấy đây là một cuốn công pháp, có khi sau này cháu sẽ dùng tới!”
“…”
Mạc Phong nhận lấy cuốn sách đã ố vàng. Lật trang đầu tiên ra xem rồi kinh hãi kêu lên: “Mật tịch nuôi dưỡng lợn lái chất lượng? Trời! Đây là cái thứ gì vậy!”
Mật tịch nuôi dưỡng lợn nái chất lượng sao?
Đúng là chỉ có con nít mới tin lời ông già này!