Cô gái nhỏ giọng thì thầm: "Mạc Phong? Cái tên thật đẹp..."
Động tĩnh bên ngoài căn nhà dần nhỏ lại, tên đàn ông to còi lúc trước cũng bị Sở Nam Thiên cắt cổ.
Máu tươi phun ra đẫm cả căn nhà, mấy con chó hung thần ác sát đứng ngoài cửa lúc này quặp chặt đuôi, sợ hãi kêu gào thảm thiết.
"Lão Sở, đừng để lũ chó này chạy mất. Những con thú này rất thông minh, nếu chúng chạy trốn, chúng nhất định sẽ quay về báo tin!", Triệu Vô Cực cầm đoản kiếm ở bên cạnh nói.
Mạc Phong lúc này vừa bước ra khỏi phòng, lũ chó hung ác lập tức vẫy đuôi.
"Khôn phết nhỉ! Thả đi, chúng không có lỗi. Chó luôn trung thành với chủ, không cần biết ai đúng ai sai!", anh xua tay cười nhẹ.
Sở Nam Thiên lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cậu Mạc, thả ra thì có gây ra rắc rối gì không?"
"Đừng sợ! Chúng ta đã ở đây thì con kiến cũng đừng hòng thoát. Rắc rối sớm muộn gì cũng đến. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn! Thả chúng đi đi, đến bao nhiêu chúng ta tiêu diệt bấy nhiêu!”, Mạc Phong bình thản khoát tay, cười nói.
Những con chó ngay lập tức vui mừng, đuôi của chúng liên tục vẫy, thậm chí còn không ngừng lăn lộn vui chơi trên đất.
“Đi đi!”, Mạc Phong khoát tay áo khẽ cười nói.
Những con chó kia gật đầu như hiểu ý, vạn vật đều có linh tính, mặc dù đây không phải là con người, nhưng chúng không bỏ rơi chủ nhân khi gặp chuyện, dựa vào điều này, Mạc Phong không muốn ra tay với chúng.
Chó vĩnh viễn là chó, nhưng đôi khi người có thể không phải là người!
Muốn trách thì trách bọn chúng đã theo sai chủ!
Mạc Phong ngoái đầu liếc nhìn xác chết khắp nhà rồi nhàn nhạt nói: "Dọn dẹp đống này sạch sẽ, đừng để lại dấu vết!"
“Chuyện này giao cho tôi đi”, Trương Phong nhếch mép nói.
Sau đó, hắn lấy một ít giấy bùa dán lên từng tờ một: "Thiên thượng thái tinh, ứng biến vô đình, cấp cấp như luật lệnh, xích diễm! Phá!"
Trong phút chốc, lá bùa đột nhiên bốc cháy, thi thể cũng bị thiêu rụi, một lúc sau thì những xác chết này liền cháy thành than, rồi hóa thành tro bụi.
"Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, vạn vật không thể tách rời nhau, kiếp sau chớ ở cùng nhau. Đi đi, đã đến lúc chúng mày luân hồi rồi!"
Trương Phong chỉ tay về phía không trung, ngoài cửa hiện ra một đường luân hồi màu lam ngọc.
Những linh hồn đơn độc này trôi dạt vào con đường luân hồi, cho dù ở đâu, cho dù Nam Khương không tuân theo quy tắc của thế giới bên ngoài, thì cũng phải tuân theo quy tắc của cõi Âm Dương.
Thi thể và âm hồn đã được đưa đi, tất cả những gì còn lại là máu trên mặt đất.
“Tìm giấm lau vết máu trên bức tường này đi, toàn là mùi máu tanh thôi!”, Mạc Phong quay đầu nhìn bọn họ rồi nói.
Lúc này, cô gái đã thay quần áo, từ bên trong bước ra: "Không sao đâu, cái đó tôi tự dọn được, mọi người muốn ăn gì không, tôi đi nấu cho mọi người ăn nhé!"
“Không cần đâu, chúng tôi dọn dẹp rồi sẽ rời đi, nếu không sẽ gây phiền phức cho cô, cho nên sau khi giúp cô dọn dẹp xong chúng tôi sẽ rời khỏi đây!”, anh cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói.
Nếu là một người khác, chắc giờ đã đuổi cổ đám Mạc Phong đi từ lâu rồi.