Bởi vì Mạc Phong nhìn thấy tên dẫn đầu chỉ huy binh lính dùng cử chỉ và cờ hiệu không khác gì các đội đặc chủng hiện nay.
Có vẻ như việc họ vừa nhảy xuống hồ đã được thôn Tiểu Trại thông báo tới đây.
Cũng may là không lên bờ luôn, nếu không chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
"Thiếu chủ! Chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu bọn họ tìm kiếm ở đây cả đêm, thì chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này được?!”, Sở Nam Thiên bên cạnh nói nhỏ.
Mọi người đã quá mệt mỏi, trời lại về đêm. Dù có ngồi trên cây một đêm, cũng không thể giải quyết vấn đề sinh lý trên cây được.
Mạc Phong nhìn những ngọn đuốc bay tới bay lui, tuy rằng không thấy nhiều người, nhưng chỉ nhìn đám đuốc và tiếng bước chân thôi thì ít nhất cũng phải có đến ba trăm người.
"Đi! Đi xuống thôi!”, Mạc Phong vẫy vẫy tay nhẹ nói.
Cả bốn người nhảy khỏi thân cây xuống bụi cỏ kêu ‘soạt’ một cái.
Ngay lập tức, bị một vài người đi ven đường chú ý tới.
"Ai đó?!"
Mấy người lính với vũ khí bước vào bãi cỏ.
Loảng xoảng ——!
Bùm--!
Những người này đã bị xử lý không một tiếng động.
Đội tuần tra khác cũng đi về phía bên này sau khi nghe thấy âm thanh.
"Không sao chứ?! Xảy ra chuyện gì à?!"
Mạc Phong lúc này mới mặc áo giáp đứng lên khỏi bụi cỏ: "Thỏ rừng ấy mà!"
"Được rồi, nếu không có việc gì thì theo đội tiếp tục tuần tra đi, nếu có động tĩnh gì thì đừng hành động một mình. Nghe nói mấy kẻ đột nhập lần này không dễ chơi đâu, tinh thần lên. Nếu xảy ra chuyện gì, tân đại tế ti trách cứ, chúng ta không gánh nổi đâu!”, tên cầm giáo trong tay phất phất tay, trầm giọng nói.
Một tấm biển màu xanh lá cây treo trên ngực anh ta, có vẻ là một binh lính cấp bậc cao hơn so với những lính bình thường.
Mạc Phong vội vàng gật đầu: "Được, chúng tôi sẽ theo ngay".
"Giọng cậu bị sao vậy? Nghe là lạ!”, người đàn ông cảnh giác bước lại gần.
Vừa rồi bởi vì trời khá tối, cho nên định vàng thau lẫn lộn, nhưng hiện tại xem ra sắp bại lộ đến nơi rồi.
Anh cầm kiếm Tàn Uyên trong tay, nhưng thanh kiếm bây giờ lại có hình dạng của một con dao găm.
Người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, Mạc Phong nắm thanh kiếm trong tay càng ngày càng chặt, nếu giờ mà đánh nhau nhất định sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền.
Vừa vào được mười tám trại Nam Khương, khó khăn lắm mới qua được cửa trại, anh không muốn gây huyên náo vào lúc này.
"Khương Xuyên! Lại đây, hình như trong hồ có cái gì ấy!"
Tên đang đi về phía đám người Mạc Phong đột nhiên dừng bước, lập tức quay đầu nhìn về phía mặt hồ: "Xảy ra chuyện gì?!"