Nhiều người biết sau khi lên núi sẽ rất khó đi xuống thì đã chuẩn bị máy bay không người lái, nhưng máy bay không người lái tìm trên núi rất lâu cũng chả tìm thấy mười tám trại Nam Khương huống gì là tìm người sống ở Nam Khương.
Không phải chúng không tìm ra mà là không nằm trong cùng một không gian, về việc nơi này được hình thành như thế nào thì không ai biết, đây là điều kỳ diệu của tự nhiên, hai hồ nước thông với nhau.
Người của mười tám trại Nam Khương muốn ra ngoài thì chỉ có thể nhảy xuống hồ, đến bên kia hồ rồi rời núi tiến vào thành phố lớn, điều này khiến nhiều người chùn bước, vì không phải ai cũng có khả năng lặn tốt, chưa chìm được xuống đáy hồ thì đã chết ngạt rồi.
Trương Phong cũng nhìn xung quanh, ven đường không phải ánh đèn, mà là đuốc, loại đèn lồng trước kia dùng.
"Xem ra là thật, chúng ta tìm một chỗ để đi lên trước đi!"
Đúng lúc Trương Phong đang suy nghĩ muốn bơi vào bờ, Mạc Phong đã nhanh chóng túm lấy hắn: "Chờ đã! Nếu bây giờ lên bờ, người ta nhìn thấy quần áo chúng ta mặc, liền biết chúng ta là người bên ngoài, e rằng sẽ có người đến vây bắt chúng ta!"
Bạch Doanh và Vưu Giai Hàng đều đã đi ra ngoài từ đây, có nghĩa là bên trong vẫn còn nhiều người hiểu được thế giới bên ngoài, quần áo họ mặc quá khác với kiểu quần áo ngày xưa, đứa ngu cũng biết họ không phải người trong này.
“Vậy nên làm gì đây?!”, Trương Phong khó hiểu hỏi.
Mạc Phong đưa tay phải sờ sờ cằm trầm tư một hồi: "Bơi theo lối này, chúng ta đừng đi vào khu trung tâm thành phố. Chúng ta vào rừng cây ven đường nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp!"
Sau khi thương lượng một hồi, tất cả mọi người đều đồng ý, nếu họ bị người dân của mười tám trại Nam Khương phát hiện vào lúc này, thì quả là một điều kinh hoàng.
Sau khi bơi đến chỗ ngọn lửa yếu ớt ven đường, cả bốn nhanh chóng leo lên, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân dày đặc dồn dập.
"Có người tới! Tìm chỗ trốn mau!", lúc này, Triệu Vô Cực cảnh giác cảm nhận được cách đó không xa có rất nhiều tiếng bước chân người.
Sở Nam Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía cây đại thụ trước mặt mọi người: "Hay là húng ta đi lên đi?! Chúng ta trốn trước đã!"
"Được!"
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, cũng có tiếng kèn rất lạ.
Âm thanh trầm thấp như tiếng rống của loài bò, tiếng bước chân bốn phía càng lúc càng gần.
"Nhanh! Lục soát kỹ xung quanh cho tôi, có kẻ đột nhập!"
"Đội thứ nhất đi bên này, đội thứ hai đi vào con hẻm nhỏ, đội thứ ba kiểm tra cẩn thận dọc theo bờ hồ. Nhớ kỹ, bất kể là ở đâu, nhất định phải lục soát thật kỹ cho tôi. Nếu thật sự phát hiện kẻ đột nhập thì giết chết không tha!"
"Vâng!"
Bang bang bang bang!
Đội quân chỉnh tề tản ra tứ phía.
Ngay cả việc phòng vệ của mười tám trại Nam Khương cũng trật tự không kém gì bên ngoài, nếu là ở thời xưa thì việc huấn luyện quân đội của nước Nam Việt cổ tương đối tiên tiến.