Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng nhìn anh và gằn giọng: “Ý của cậu là gì? Giờ khinh thường chúng tôi phải không?"
“Nói cứ như trước đây tôi tôn trọng các người lắm ấy?”, Mạc Phong phất tay cười lạnh lùng.
Thương Hồng cũng tủm tỉm. Quả nhiên đối với cái đám vô lại này thì phải để anh phát huy sở trường của mình mới ổn được!
“Cậu…! Được lắm! Cậu đã nói vậy thì chúng tôi không làm nữa, hủy hợp đồng đi!”, người đàn ông trung niên hừ giọng.
Có lẽ họ tưởng Mạc Phong sẽ níu kéo họ vì dù sao cả khu vậy Tây Nam này cũng có hơn năm mươi gia tộc đại diện cho hơn hai mươi thành phố. Nếu để mất đi thị trường này thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn với anh.
Nhưng thật không ngờ!
Bốp, bốp, bốp!
Mạc Phong chỉ vỗ tay: “Được, tôi đợi câu nói này của ông thôi đấy. Đi! Đi lấy toàn bộ hợp đồng tới đây! Ông yên tâm, hôm nay bên tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng và sẽ bồi thường cho từng người một! Chút tiền này thì tôi vẫn xoay xở được!”
“…”
Đám đông bắt đầu nháo nhào, suýt thì thì không giữ được bình tĩnh.
Có một bộ phận là cố tình gây sự để Mạc Phong cho họ thêm ít lợi lạc, có một bộ phận khác chỉ đơn thuần tới hóng drama chứ không hề nghĩ tới việc hủy hợp đồng.
Mạc Phong đã thống nhất giá dược liệu khu vực phía Nam, cố định các kênh nhập hàng của mọi người. Trên thực tế, điều này đã giúp không ít người kiếm được kha khá.
Đôi khi việc kinh doanh giống như một bát nước đầy khó lòng giữ cho nó khỏi sóng sánh. Người thông minh thì vẫn kiếm được còn có những người kém thông minh thì sẽ chịu thiệt.
Người kém thông minh mà còn tham lam thì không những không kiếm được nhiều hơn mà thậm chí còn mất đi những gì vốn có.
“Thiếu chủ! Anh chắc là mang hết hợp đồng tới cho anh chứ?”, Nhược Hi đứng bên cạnh xác nhận lại.
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Mạc Phong. Ai cũng mong gỡ gạc được chút thể diện.
Nhưng tính khí nóng nảy của Mạc Phong không phải để làm màu. Lưng của con hổ không phải là thứ ai muốn vuốt thì vuốt.
“Tôi không phải như nhà họ Diệp, tính tình không tốt được như vậy. Ở địa bàn của tôi thì phải làm việc theo quy tắc của tôi!”
Nhược Hi gật đầu. Cô ấy không nói gì thêm, chỉ quay người đi lên tầng.
Một lúc sau, Nhược Hi đã mang một xấp hợp đồng đi xuống.
“Ở đây có tổng cộng một trăm ba mươi bản hợp đồng. Em cũng không biết là của ai với ai nên đã mang xuống hết!”, Nhược Hi đặt cả chồng giấy lên bàn.
Mạc Phong nhìn mọi người rồi chỉ vào xấp giấy: “Tất cả đều nằm ở đây. Ai muốn hủy hợp đồng thì bước lên lấy. Dù không có khu vực Tây Nam thì tôi vẫn có thể phát triển là khu vực Tây Bắc. Tôi tin chẳng có ai chê tiền cả. Biết bao nhiêu người muốn hợp tác mà tôi còn từ chối. Vừa hay các người rút lui thì danh sách của tôi lại nhiều lên!”
Đám đông nhìn nhau. Rõ ràng là có những người đã bắt đầu dao động.
Mọi người đều biết ngành dược liệu ăn lời khá nhiều. Phía Tây Bắc là hoang mạc, có phần nghèo nàn. Bọn họ cũng săm soi ngành dược liệu này lâu rồi nhưng biết là thực lực không đủ nên chưa dám tới tìm Mạc Phong để bàn bạc.