"Đã đến rồi thì cậu thấy thế nào? Cho dù không có đường thì tôi cũng phải đi cho mòn đất thành một con đường mới!", anh dùng một tay xoa thái dương, trầm giọng nói.
Người thanh niên không chút chần chừ, lái xe về hướng thôn Tiểu Trại.
Thôn Tiểu Trại này nằm ở rìa xa nhất trong phạm vi thế lực thành phố Côn Minh, có thể nói nơi đây không khác nào một khu tầm thường không ai quản lý, cho dù có quản lý cũng có thể không quản lý nổi.
Lái xe hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào trong núi, cây bụi rậm rạp cao bằng một người trưởng thành, hiển nhiên là mọc hơi um tùm, khiến nơi này trông hết sức kỳ quái.
Mạc Phong nhìn xung quanh khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có bầy quạ bay trên đầu, cảm thấy rất nặng nề: "Có phải chúng ta sắp đến gần thôn Tiểu Trại không?"
"Gần đến nơi rồi. Phía trước không còn đường nữa đâu. Nghe nói có người muốn khai phá vùng núi này để xây nhà nên đã xây dựng đường ở đây, nhưng chưa khai phá được bao lâu đã có chục người chết, cấp trên vội vàng cho dừng thi công dự án, vì vậy con đường chỉ dừng lại ở đây.
Khi xe dừng dưới một tảng đá lớn, mọi người bước xuống nhìn khu vực xung quanh, quả nhiên có dấu hiệu bị đào bới.
Cảnh tượng này đủ để chứng minh những gì người thanh niên nói vừa rồi là có thật, thậm chí đường lên núi còn không tìm được.
"Thiếu chủ, vậy tôi chỉ có thể chở mọi người tới đây. Tôi không quen thuộc với tuyến đường trên, nếu tôi đi lên chỉ tổ gây thêm phiền phức cho mọi người thôi! Tôi sẽ đợi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi cho tôi nhé!”, người thanh niên cười khiêm tốn.
Mạc Phong cũng không gây khó dễ cho anh ta mà chỉ gật đầu bảo anh ta ra ngoài đợi trước. Vùng núi này vốn không yên bình, nếu để anh ta đợi ở đây, e là sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi bảo người thanh niên này đi ra ngoài, mọi người nhìn quanh xem hướng đi nào là thích hợp nhất.
“Thiếu chủ, đi lên từ chỗ này có vẻ được đấy, có một tảng đá, chúng ta có thể coi nó làm bàn đạp để leo lên, chỉ cần một bước nhảy là có thể đi lên được!”, Triệu Vô Cực đứng trước một tảng đá lớn đã được khai quật, vẫy tay.
Mạc Phong cũng đã tìm kiếm xung quanh một vòng, đúng như Triệu Vô Cực đã nói, leo lên từ vị trí này tương đối dễ dàng.
Anh nhoài mình về phía trước, giẫm lên tảng đá lớn rồi nhảy lên.
Ba người còn lại thấy vậy cũng không chút do dự, đứng dậy nhanh chóng nhảy lên đỉnh đồi, cỏ ở trên này đã mọc ngang đầu gối.
"Trời ạ! Chuyện quái gì thế này?", Trương Phong ở đằng sau kêu lên.
Mạc Phong quay đầu lại nhìn: "Sao vậy?"
"Từ sau khi vào ngọn núi này, la bàn của tôi cứ quay liên tục, không thể tìm thấy phương hướng đâu cả! Thực sự kỳ lạ ấy, có khả năng là ở bên dưới có một từ trường rất mạnh làm nhiễu la bàn, khiến nó không thể sử dụng bình thường được!"
"..."
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lên một cảm giác hoảng sợ, ngay cả một con chim cũng không thấy.
"Để ý xung quanh, tôi cảm thấy có gì đó bất thường! Đây hẳn là con đường để vào thôn Tiêu Trại. Muốn vào sâu Nam Khương e là buộc phải đi qua nơi này! Vì đây là cửa vào của mười tám trại Nam Khương, chắc chắn là khó nhằn đây!”, Mạc Phong ngoái đầu nhìn bọn họ trầm giọng nói, sau đó anh cũng cầm kiếm Tàn Uyên trong tay, nhưng lại không mở ra phong ấn.
Bọn họ đi qua bụi cây rậm rạp, lại đến một nghĩa trang, càng đi lên đỉnh núi, càng khiến người ta cảm thấy thiếu khí.
Trương Phong nhìn xung quanh: "Trời có sương mù, rất không bình thường!"