Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nếu năm đó không gặp Mạc Yến Chi thì có khi bà đã có một cuộc sống tự do tự tại. 

 Có những chuyện từ khi sinh ra đã được định đoạt sẵn. Nếu ai cũng biết trước tương lai thì thế gian sẽ loạn hết mất! 

 Nhưng có một người đàn ông mà sau khi mình chết, không hề lấy vợ, không động vào người phụ nữ khác, không yêu người con gái khác thì có lẽ đó chính là niềm hạnh phúc của Trầm Thu Vũ.  

 Năm xưa cả hai đều là trai tài gái sắc, nên họ ngưỡng mộ nhau âu cũng là điều dễ hiểu.  

 Mạc Phong quỳ xuống, cầm cây nhang khẽ vái: “Mạc Phong bất hiếu xin được thắp nhang cho mẹ! Lần đầu tiên con tới đây, mong mẹ không trách cứ!” 

 Anh quỳ phụp xuống, dập đầu ba cái.  

 Mục Thu Nghi đứng bên cạnh cùng cầm nhanh vái trước mộ: “Cháu là Mục Thu Nghi, lần đầu tới thắp nhang cho bác, mong bác gái không trách cứ”.  

 “Phải rồi, đây là vợ con. Mẹ năm đó thật tinh tường, nhìn là nhắm ngay được cô con dâu xinh đẹp như thế này. Sau này mỗi dịp giáp Tết con sẽ đều đưa cô ấy tới đây thắp nhang cho mẹ. Mẹ có sống khôn chết thiêng xin hãy phù hộ cho nhà họ Mạc vượt qua sóng gió!”, Mạc Phong kéo cô quỳ xuống trước mộ mẹ và khẽ thủ thỉ.  

 Lần này Mục Thu Nghi không vạch trần bộ mặt của anh, chỉ để anh làm theo ý muốn của mình.  

 Khi nào nói đùa, khi nào cần giữ thể diện cho đàn ông thì cô đều biết cả.  

 Sau khi thắp nhang xong, bố kêu anh đứng qua một bên. Anh cũng hiểu vì đã lâu rồi ông không đến đây nên có rất nhiều điều muốn tâm sự với bà.  

 Không có ai sinh ra đã mạnh mẽ, chẳng qua đôi khi họ phải cố tỏ ra như vậy. Càng là người mạnh mẽ thì thực ra bên trong càng yếu đuối.  

 Trương Phong cầm la bàn, nằm sạp xuống đất nghe thứ gì đó.  

 “Nhìn cậu không khác gì con cóc đấy! Định học theo Âu Dương Phong à?”, Mạc Phong cười khổ khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.  

 Hắn ngẩng đầu ra hiệu im lặng: “Suỵt! Tôi nghe thấy bên dưới có âm thanh”.  

 “Đồ thần kinh này. Đây là đỉnh núi cao hàng nghìn mét đấy. Lẽ nào ở giữa lại rỗng à?” 

 “Có tiếng nước chảy bên dưới!” 

 “Nước chảy sao?  Lẽ nào nước nhà cậu chảy từ dưới lên à! Điều này…” 

 Mạc Phong định phản bác nhưng một giây sau anh bỗng sững sờ bởi vì anh thấy phía sau tấm bia mộ của mẹ có nước phụt lên.  

 Điều đó chứng tỏ trên ngọn núi này có nước. Nhưng anh không hiểu là ngọn núi này cao như vậy, gần như đã lên tới đỉnh thì nước chảy ra từ đâu ra!

Mạc Phong tiến lên đá vào Trương Phong một cái:

"Đừng nằm nữa!" 

 “Yên nào, tôi đang nghe xem nguồn nước này ở đâu!”,

Trương Phong vẫn nằm trên mặt đất, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta cạn lời, có mắt không biết nhìn thì hiến luôn đi. 

 Anh bước tới, nắm lấy cổ áo Trương Phong trầm giọng nói: "Đi với tôi!" 

 Âm thanh của nước thực ra rất gần, chỉ cần yên lặng lắng nghe là có thể nghe ra được, còn nguồn nước ở đâu thì chỉ cần tìm kỹ là có thể dễ dàng phát hiện ra. 

 Sau khi vòng qua bia mộ, đi ra phía sau, liền thấy một dòng nước suối lớn chảy ra từ một lỗ hổng trên đỉnh núi, bao quanh đỉnh núi, giống như một con Thanh Long uốn lượn. 

 "Thật kỳ quái, sao nước lại chảy ngược lên trên thế này?! Tôi chỉ nghe nói người leo lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Tôi chưa từng nghe nói nước chảy lên chỗ cao bao giờ!", Trương Phong đứng phía sau kinh ngạc nói. 

 Thường Vân Sam lúc này mới đi tới, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này như Trương Phong, bia mộ này là do ông ấy chọn, tất nhiên ông ấy biết mọi chuyện ở đây: "Có thiên tài ở bên cạnh cậu không hỏi, ở đây làm bầm cái gì?! Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, không biết thì dỏng tai mà nghe!" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK