Cô gái cũng lắc đầu: "Tôi không rõ lắm, hình như có ba vị! Một vị ở sau núi, một vị ở trong hang đá, còn một vị ở đầm Bích Thu!"
"Ba vị thần núi? Vậy ba vị thần núi này đều muốn trẻ con à?", Mạc Phong hỏi.
Nếu như ba vị thần núi đều muốn trẻ con, thì mười tám trại Nam Khương mỗi năm sinh bao nhiêu đứa mới có thể đáp ứng nổi, chẳng lẽ mỗi năm phụ nữ đều phải sinh con sao?
"Vị thần núi trong hang đá và đầm Bích Thu thích trẻ em dưới mười tuổi. Mọi người đặt lũ trẻ ở cửa hang hoặc trong đầm nước. Chẳng bao lâu sẽ có thứ màu đen mang lũ trẻ đi, tất cả mọi người đều phải nhắm mắt lại trong suốt quá trình này, còn vị ở sau núi thì thích mấy cô gái mười mấy tuổi chưa xuất giá, mỗi năm cũng sẽ hiến tế mấy cô!"
"..."
Quả nhiên càng ở mấy hơi hẻo lánh thì càng có những tập tục kì quái.
Đúng lúc này, cửa sân phía Bắc có tiếng đập cửa rầm rầm, hóa ra phía đông nơi mọi người vừa nhảy vào không phải là cửa chính, phong cách kiến trúc ở đây cũng khác với bên ngoài.
Hầu hết cửa của các ngôi nhà ở bên ngoài đều hướng về phía Đông, nhưng cửa nhà ở Nam Khương được xây hướng về phía Bắc, đó là lý do tại sao Trương Phong lúc đầu nói rằng nhà này không có cửa.
"Mở cửa! Chúng tôi đến từ trại tuần tra!", ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm thét.
Thậm chí còn có tiếng chó dữ sủa: "Hỏng rồi. Chẳng lẽ những người lúc nãy biết chúng ta trốn ở đây?"
Nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa, mũi của chó Nam Khương thính như vậy sao?
“Mau trốn vào nhà đi, tôi mở cửa đuổi bọn họ đi, sau đó mọi người lại đi ra!”, cô gái vậy mà trượng nghĩa kéo Mạc Phong vào nhà.
Thì ra trong căn nhà này có một cánh cửa bí mật, khi đẩy lư hương sẽ khiến cách cửa đá mở ra.
Dù không nhìn thấy nhưng hành động của cô gái không hề bị ảnh hưởng.
Mạc Phong nắm lấy tay cô ấy và thì thầm: "Chúng tôi như này có làm liên lụy đến cô không?"
"Anh vào trước đi, tôi có biện pháp/ cách xử lý rồi!"
"..."
Họ đều là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà có thể vì nhau đến vậy, Mạc Phong thầm hứa trong lòng sau khi đám người này rời đi, nhất định phải tìm cách chữa lành đôi mắt cho cô gái.
Chỉ cần không phải bẩm sinh thì sẽ có cách chữa trị!
Trương Phong kéo tay áo anh: "Được rồi, anh Mạc, chúng ta trốn đi trước đã, đợi đến khi những người này đi rồi hẵng tính!"
"Được!"
Phía sau cánh cửa đá chỉ là một căn phòng nhỏ chừng chục mét vuông, có một lỗ hổng ở giữa nhìn ra bên ngoài, không biết người thiết kế nghĩ gì, đã tạo ra cửa ngầm mà sao chỉ xây nhỏ như vậy mà có thể kết nối với bên ngoài.
Chỉ có mười mét vuông. Nếu bị người ta phát hiện ra, không phải sẽ bị lấp chết trong này luôn à?
Cô gái chưa kịp đi ra đến cửa, đã nghe thấy một tiếng động lớn trong sân.
Bùm!