Lúc trước người ta nói rằng sơn trang Kiếm Nam này hiện trị giá hơn ba trăm triệu tệ, hơn nữa Từ Giai Nhiên đã phải tốn rất nhiều nhân lực và tiền bạc để xây dựng nó, chưa kể đồ trang trí đều nhập từ khu vực châu Âu. Ban đầu cô ấy định dành cho nhà họ Từ để sau này sử dụng nó như là một nơi để mở rộng các mối quan hệ, bây giờ lại thẳng tay tặng cho Mạc Phong.
Thương Hồng nghe thấy vậy liền gật đầu: "Đúng thế! Buổi chiều em có đến xem sơn trang Kiếm Nam rồi. Đây quả thực là một nơi rất ổn, phong cảnh dễ chịu, hơn nữa còn có nhiều người muốn hỏi chúng ta có bán không sơn trang đó không, có người thậm chí trả giá một tỷ tệ anh ạ!"
"Không bán! Tại sao lại phải bán một nơi tốt như vậy chứ? Một tỷ tệ không là gì, chỉ cần sau này chăm chỉ, mười tỷ tệ cũng có thể kiếm được! Sơn trang Kiếm Nam là chiêu bài của chúng ta, phải để cho người khác chống mắt mà xem thực lực của chúng ta!", Mạc Phong khoanh tay trước ngực, cười ngông cuồng.
"Nước cờ này của ông chủ Mạc hay thật đấy. Ôm được người đẹp trong tay lại còn kiếm thêm được hẳn một sơn trang, bao người ghen nổ mắt!"
"..."
Lời nói như phảng phất sự ghen tị!
Mặc dù Thương Hồng luôn nói rằng cô ấy sẽ không tranh không giành, nhưng chỉ cần là phụ nữ, ai mà chẳng muốn người đàn ông mình yêu dành nhiều thời gian hơn cho mình, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Mạc Phong dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm cô ấy, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy: "Thời gian này em vất vả quá, những gì em đã làm cho anh, anh đều ghi nhớ ở nơi này!"
Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay chỉ vào trái tim mình, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy tình cảm của Thương Hồng dành cho anh. Khi ở khu vực châu Âu, anh chỉ có thể tìm đến cô ấy, không cần biết chuyện khó khăn đến mức nào, cô ấy đều có thể giúp anh vượt qua, cho dù bản thân có phải chịu thiệt.
Nếu không phải cô ấy đến Nam Khương kịp thời, chỉ dựa vào sức lực một mình, thì e là Mạc Phong khó mà vượt qua được tháp Trí! Thương Hồng luôn hi sinh một cách thầm lặng và vô điều kiện như vậy.
“Có phải là do bấy lâu nay em quá mạnh mẽ, cho nên anh mới không coi em là con gái, đúng không?”, đôi mắt to ngấn nước của Thương Hồng chợt ứa nước mắt, cô ấy cũng là con gái mà, cô ấy cũng hi vọng có người ở bên mình lắm chứ.
Nhưng Thương Hồng luôn cố gắng hết sức để tránh tranh giành, biết khéo léo để không gây khó khăn cho Mạc Phong, nhưng anh chàng này thực sự cho rằng cô ấy không muốn gì cả.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: "Anh... em cũng biết là thời gian này anh bận tối tăm mặt mũi mà, nào biết được mấy chuyện này chứ? Đừng nói là em trách anh đấy?"
"Không biết hồi đó anh cho em uống loại thuốc mê gì mà sao em lại thích anh đến mức này cơ chứ? Hèn gì tiểu công chúa nước Anh suýt nữa thì theo anh về Hoa Hạ, anh đúng là một tay sát gái!", Thương Hồng vừa nói vừa vòng tay qua cổ anh.
Mãi mới có lúc ở riêng, đương nhiên cô ấy phải nắm bắt cơ hội này.
Từ trước đến nay, cô gái nước Anh đó luôn phát lệnh truy nã Mạc Phong, chỉ cần dám ló mặt, nhất định sẽ bị bắt, nhưng cô công chúa nhỏ đã nói rằng, đời này không phải là Mạc Phong thì sẽ không gả, nên anh phải vội vã bay đến ngay trong đêm.