Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phong trừng mắt: “Vậy chú quên chuyện ở Merlin rồi hả? Chúng ta tưởng bọn chúng không xuất hiện, nào ngờ chúng đánh ập tới khiến ta không kịp trở tay, trên ngực anh vẫn còn giữ vết thương trong trận chiến ở đó đây này!” 

 Lúc này có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Đám người Vương Bưu đẩy cửa, ai ai cũng ướt đẫm mồ hôi lưng.  

 “Vừa rồi giám đốc Tống suýt nữa thì tông chết người ta rồi! Nguy hiểm quá! May mà phanh ăn, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi!”, Vương Bưu vừa bước vào vừa lắc đầu.  

 Mạc Phong lật người ngồi dậy: “Giờ người đâu!” 

 “Hình như được đưa đi bệnh  viện rồi. Đó là một bé gái mười tuổi. Giám đốc Tống lùi xe không để ý phía sau nên đã tông phải. Nghe nói là bị gãy xương!” 

 Anh vội vàng quay qua nhìn Giang Tiểu Hải, cậu ấy lập tức hiểu ý và gõ nhanh bàn phím.  

 Hầm đỗ xe là nơi có bảo vệ canh gác, không thể nào để một đứa bé chạy vào mà không biết được.

Nếu như đến một người trưởng thành còn không nhìn thấy thì đúng là phải đập cho đội bảo vệ này một trận rồi.  

 Nhưng Giang Tiểu Hải vận hành máy tính một hồi lâu mà cũng không tìm thấy manh mối gì: “Đội trưởng, em đã tua lại camera từ mấy tiếng trước với tốc độ nhanh gấp tám lần rồi, với thị lực của em, nếu có ai đột nhập vào từ cửa trước thì chắc chắn em sẽ nhìn thấy!’ 

 Mạc Phong chìm vào trầm tư: “Chú chắc là không nhìn nhầm chứ? Tua lại đoạn trong hầm đi!” 

 Giang Tiểu Hải lập tức tua lại đoạn trong hầm. Hiện lên trên màn hình là hình ảnh Tống Thi Vũ đang lùi xe.  

 Cô lái chiếc Mercedes Benz S600. Đây là một chiếc xe cỡ nhỏ, hơn nữa xe có kính chiếu hậu và máy cảm ứng. Cô lùi xe rất chậm và cẩn thận nên nếu phía sau có người thì chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với hệ thống báo động.  

 “Kỳ lạ thật! Đội trưởng, anh mau nhìn xem đây là gì!" 

 Mạc Phong vội vàng sà tới nhìn màn hình thì thấy Tống Thi Vũ vẫn đang lùi xe nhưng khi cô sắp lùi kịch sàn thì đột nhiên xuất hiện một bé gái mặc áo đỏ.  

 Một giây sau Tống Thi Vũ cảm thấy như mình tông trúng phải thứ gì đó. Trên màn hình hiện rõ hình ảnh cô xuống xe, đứa bé thì loạng choạng bò dậy, rõ ràng là chân của nó đã bị gãy một cách méo mó.  

 Nhìn không giống như giả, nhưng tại sao đứa bé lại xuất hiện sau xe đúng trong một giây như vậy chứ? 

 “Tiểu Hải, tua chậm lại mười lần thử xem!”, Mạc Phong châm một điếu thuốc.  

 Nhưng ngay cả khi tua chậm tới mười lần thì vẫn không thể nhìn rõ đứa bé từ đâu chạy ra, cứ như nó bỗng nhiên hiện ra vậy.  

 Như một bóng ma, không hình không tiếng! 

 “Chú có thể tua chậm đối đa bao nhiêu?” 

 Giang Tiểu Hải lấy ra một chiếc usb từ trong túi: “Nhiều nhất là tầm một trăm lần, để em cố hết sức xem!” 

 “…” 

 Sau khi tua tốc độ chậm một trăm lần thì chất lượng hình ảnh mờ đi nhiều. Trong hầm cũng không đủ sáng, Mạc Phong dí sát mắt vào màn hình.  

 “Một trăm lần có chậm qúa không, sao anh chẳng thấy gì vậy?”, Mạc Phong nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi lâu.  

 “Tới rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK