"Hehe, quá yếu! Quá yếu! Đã lâu không gặp được đối thủ rồi. Nếu ngươi ở ngàn năm trước, ta còn kiêng dè người ba phần. Một ngàn năm sau, ngươi cũng chỉ là phế vật thôi! Không có nổi một phần nghìn sức mạnh của Kiều Phong năm đó, có vẻ như thế giới này thực sự nên thay đổi một lần nữa rồi!", Hắc Long nhìn Mạc Phong và khịt mũi chế nhạo.
Một ngàn năm trước, rõ ràng con Hắc Long này đã bị tiên kiếm trong truyền thuyết Kiều Phong trấn áp, đặc biệt là thanh kiếm Tàn Uyên trong tay Mạc Phong, thứ mà Kiều Phong sử dụng khi đó.
Mặc dù con Hắc Long này không bị ông ấy phong ấn, nhưng nó đã bị thương rất nặng và cuối cùng bị phong ấn bởi Thánh nữ của Nam Khương vào thời điểm đó.
"Tao đã nói rồi! Tao không phải Kiều Phong, tao là tao, tức chết đi được!", Mạc Phong giơ kiếm Tàn Uyên lên không trung hừ lạnh một tiếng.
Đời này, anh sẽ không cho phép kẻ nào coi thường mình, cho dù đối phương không phải người cũng không được!
Trưởng lão Phong lúc này múa Hắc Bạch Huyền Tiễn trong tay: "Này, cậu yểm trợ, tôi tấn công!"
"Gì chứ, con cá chạch này để cho tôi!"
Mạc Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, thanh kiếm Tàn Uyên cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng, càng ngày càng mạnh, thân kiếm cũng rung lên.
Nói xong liền vọt tới, cả người giống như một tia sáng, cơ thể cũng phân thân làm hai, nhìn không biết ai là thật ai là giả, như thể đều là thật, hoặc là cả hai đều là giả.
Trương Phong khi thấy cũng phải sững sờ: "Đây là tinh túy của Thất Tinh Bộ. Mỗi lần học được một chiêu đều sẽ có thêm một phân thân, Dĩ Giả Loạn Chân!"
Trưởng lão Phong nhân cơ hội đánh lén về phía Hắc Long: "Phong Quyển Tàn Vân!"
Hai vầng sáng một đen một trắng phóng ra như Hắc Bạch Vô Thường đến lấy mạng vậy.
Nhưng Hắc Long mới hất đuôi một cái đã hất văng trưởng lão Phong ra ngoài.
Lúc này, cái cổ kia đã ở trước mặt Mạc Phong trong nháy mắt.
"Hoành Quán Bát Phương!"
Vù--!
Đường kiếm đó chém xuống như một ngôi sao rơi, trong giây tiếp theo hai lỗ đỏ thẫm xuất hiện trên cổ con Hắc Long.
"Gào--!"
Hắc Long trực tiếp vọt lên không trung, giơ móng vuốt định tóm lấy Mạc Phong, anh nhảy một cái đã lên đỉnh đầu con Giao Long.
“Muốn chết à!”, Hắc Long thấp giọng hét lên.
Sau đó, bay lên không trung, Mạc Phong biết tính ưa nước của tên này, đoán rằng rằng nó sẽ lao đầu xuống nước một lần nữa.
Nếu như lần trước ở dưới nước Mạc Phong không nắm chặt lấy đầu lưỡi của nó không chịu buông thì nó còn lâu mới chịu ngoi lên khỏi nước, khiến anh không bị chết ngạt dưới nước!
Thế là anh cũng học được cách thông minh, khi nó chưa bay quá cao anh liền nhảy xuống.
Cứ nhảy xuống từ độ cao hơn trăm mét như vậy, lúc đầu anh cũng không ngờ nó lại cao như vậy, cái này cũng khó trách, chỉ trách giờ con Hắc Long phải cao mười đến hai mươi mét, ở độ cao trên