Hai người vừa nói chuyện vừa dừng xe bên đường và đi qua. May mà hôm nay là thứ hai nên không tắc đường lắm.
Họ tới cổng công ty, phía trước lập tức có hai người bảo vệ bước tới nói với vẻ cung kính: “Xin hỏi có phải là cậu Mạc không ạ?”
“Đúng vậy!”, Mạc Phong bước tới khẽ cười.
Cả hai vội vàng nhường đường tiếp đón với vẻ khách khí.
Không cần nói cũng biết chắc chắn Từ Giai Nhiên đã báo cho họ, nếu không với bộ dạng thế này thì họ đã bị chặn lại rồi.
Mạc Phong ăn mặc khá bình thường. Nhưng Trương Phong mặc áo dài màu xám thế này thì chắc chắn sẽ bị họ đuổi đi vì tưởng là kẻ lừa đảo giang hồ.
Cao ốc của tập đoàn Từ Thị có tổng cộng ba mươi hai lầu, mạnh hơn tập đoàn Kim Tư Nhã rất nhiều. Nhân công cũng gần gấp đôi. Sự xuất hiện của hai người gây ra không ít sự chú ý.
Ánh mắt họ nhìn khiến Mạc Phong có cảm giác bọn họ cứ như khỉ đột vậy. Nhất là với cách ăn mặc của Trương Phong, thật giống dáng vẻ của Khổng Ất Kỷ ở thế kỷ hai mươi.
Trông hắn nghèo tới mức thê thảm lại còn mặc kiểu áo này ra vẻ tri thức.
Nhưng Mạc Phong và Trương Phong cứ thế đi thẳng lên tầng trên cùng mà không ai dám ngăn lại. Xem ra Từ Giai Nhiên không chỉ dặn bảo vệ cổng.
Sau khi tới tầng trên cùng, một người đàn ông trung niên mặc vest cúi đầu nhìn Mạc Phong và cười với vẻ cung kính: “Cậu Mạc, cô chủ nhà chúng tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi!”
“Ông biết tôi sao?”
Người đàn ông trung niên cười ha ha: “Cậu Mạc tiếng tăm lừng lẫy Giang Hải, là anh hùng trẻ tuổi tài cao, đương nhiên là tôi đã nghe qua!”
Người có thể nhận ra Mạc Phong chắc chắn không thể chỉ là nhân viên bảo vệ thông thường mà phải là người thuộc quản lý cấp cao của ba gia tộc. Người đàn ông trung niên vừa nhìn đã biết ngay là anh, chứng tỏ ông ta là người tín nhiệm của Từ Giai Nhiên.
Mạc Phong đẩy cửa bước vào thì thấy một bóng hình xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn màu trắng trong suốt đang ngồi quay lưng lại trên ghế sô pha
Cặp chân dài với đôi tất màu đen vắt trên ghế giống như cố tình tạo dáng vẻ quyến rũ vậy.
“Khụ khụ!”, Mạc Phong khẽ ho.
Từ Giai Nhiên không hề quay đầu lại. Cô chỉ khẽ phất tay: “Ngoài anh ra, những người khác ra ngoài cả đi.
Người khác ở đây đương nhiên là chỉ Trương Phong.
Hắn cũng không phải là người không biết điều bèn vội vàng đáp lại: “Anh Mạc, tôi ở ngoài đợi anh! Nhớ nhé, nhất định phải lấy đồ đấy, phải có gạo nếp và chu sa vừa mới nghiền xong! Đừng nhầm!”
“Yên tâm đi, để tôi!”, Mạc Phong ra dấu Ok rồi vỗ ngực.
Cánh cửa từ từ đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại Từ Giai Nhiên và Mạc Phong. Không biết sao anh bỗng có cảm giác như dê sa miệng cọp.
Từ Giai Nhiên vẫn nằm nghiêng mình trên ghế khẽ cười: “Anh đứng xa thế, sợ em ăn mất anh à?”