Từ Giai Nhiên không nói gì, cầm lấy chai bia tu ừng ực, một lúc sau cô đã uống cạn.
"Một chai nữa!"
Sau đó, ông chủ lại mang mấy chai bia đến. Chỉ trong chốc lát, mặt đất đã đầy những chai bia rỗng.
Mạc Phong uống loại bia này giống như uống nước lã, ngoại trừ căng bụng ra thì hoàn toàn không có cảm giác say.
Nhưng Từ Giai Nhiên thì khác, cả khuôn mặt cô đỏ bừng. Dung mạo xinh xắn, thanh tú của cô có nét ngà ngà say, đôi mắt đẹp nhìn anh óng ánh nước mắt.
"Tại sao không để cho em gặp anh sớm hơn. Nếu được như vậy thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện sau đó! Em cũng sẽ không liên quan gì đến Mộ Dung Trầm Chương! Đều tại anh!"
Cầm chai bia trong tay trái, cô ấy căm tức nhìn Mạc Phong, rơm rớm nước mắt.
"Không đúng, chuyện này làm sao có thể trách tôi được?! Những chuyện này cho dù tôi không xuất hiện thì nó vẫn sẽ xảy ra!", Mạc Phong cũng dang hai tay bất lực, khả năng đổ thừa cho người khác của cô ấy quả là đỉnh!
Từ Giai Nhiên chậm rãi xua tay: "Em nói tại anh thì là tại anh! Tại anh bất cẩn bước chân vào cuộc sống của em, âm thầm hủy hoại em! Đồ khốn kiếp!"
"..."
Sự thật đã chứng minh rằng đừng bao giờ cố gắng lý luận với một người phụ nữ đang say xỉn, vì dù có nói gì đi nữa thì bạn vẫn là người sai!
Trên mặt đất ngày càng có nhiều chai bia, Từ Giai Nhiên nôn ra một bãi.
“Thôi được rồi, cô say rồi, tôi đưa cô về nhé!”, Mạc Phong đỡ cô ấy dậy và thì thầm.
Nhưng Từ Giai Nhiên đã đẩy mạnh anh ra: "Đồ khốn nạn!"
“Tôi làm sao?!”, anh nói với vẻ bực bội.
"Anh có biết!"
"Tôi biết gì?!"
"Em thích anh! Em đã thích anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trong nhà hàng. Lúc đầu em nghĩ rằng mình có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng sau đó em phát hiện ra rằng mình đã nhầm!"
"..."
Nói xong, Từ Giai Nhiên lập tức ghé vào một bên nôn khan, Mạc Phong không khỏi sững sờ.
Điều này trước đây cô ấy đã thầm tỏ ý, nhưng anh đều coi như gió thoảng qua tai.
Chủ tiệm lúc này mới bước tới: "Cậu Mạc, cô gái này rất tốt còn thích cậu như vậy, sao cậu lại không đồng ý! Cậu đang lo lắng cái gì à?!"
Mạc Phong sững sờ, nở một nụ cười gượng gạo: "Cô ấy ... cô ấy say rồi nói bậy bạ thôi..."
"Cậu không hiểu rồi. Uống say rồi thì sẽ nói ra những câu thật lòng đấy. Bây giờ cậu hỏi cô ấy cái gì cô ấy cũng nói hết, nhưng qua ngày hôm sau là quên sạch! Một cô gái uống tận mấy thùng bia sao có thể không say chứ!"
Nhìn những chai bia vương vãi trên mặt đất, Từ Giai Nhiên vẫn có thể đứng vững chứng tỏ cô ấy có tửu lượng cũng không đến nỗi nào, nếu là người khác e rằng đã nằm bò ra mặt đất không dậy nổi từ lâu rồi.
Mạc Phong đặt năm trăm tệ đặt ở trên bàn: "Đây là tiền ăn cơm, tôi dìu cô ấy đi trước đây!"
"Nhiều quá, cậu Mạc, không cần nhiều thế đâu. Chỗ chúng tôi chỉ là cửa tiệm nhỏ không cần trả nhiều tiền như vậy đâu!", chủ tiệm muốn đưa lại tiền cho anh, nhưng Mạc Phong lại né tránh: "Phần thừa coi như tiền tiêu vặt tôi cho nhóc kia đi, được rồi, có gì thì lần sau nói!"