Nhược Hi gật đầu đáp: "Từ lúc anh còn đang học tiểu học em đã biết được ở trường tiểu học anh đã gây ra những chuyện gì. Còn biết hồi học năm nhất đại học anh cho mù tạt vào băng vệ sinh của cô giáo anh ghét!"
Mạc Phong vội bước tới bịt miệng Nhược Hi. Lúc trước còn bán tín bán nghi nhưng giờ anh đã tin sái cổ rồi. Cô giáo đại học kia coi thường Mạc Phong, cho nên vì báo thù, anh đã lấy băng vệ sinh trong ngăn kéo của cô rồi cho mù tạt vào.
Nghe nói sau đó ba ngày cô giáo kia không đi dạy được!
Đây là chuyện vô cùng bí mật của Mạc Phong, thật không ngờ Nhược Hi lại biết được.
Lẽ nào cô gái này thực sự học cùng anh từ cấp một? Mạc Phong thực sự không thể nhớ nổi.
"Này! Mấy chuyện kiểu này dù có biết cũng đừng nói ra như vậy chứ, mặt mũi anh biết giấu vào đâu?", anh vội vã bịt miệng Nhược Hi rồi nói nhỏ.
Nhược Hi nở nụ cười quyến rũ hỏi: "Vậy giờ thiếu chủ đã tin chưa? Em còn biết chuyện hồi đi học anh sờ mông con gái nhà người ta".
"... ..."
"Sợ rồi! Anh sợ hẳn rồi!"
Mạc Phong đằng hắng một tiếng, cố che giấu sự ngượng ngùng rồi cười khổ nói: "Môn chủ nghĩa là gì? Rốt cuộc họ là ai?"
"Đây là lá bài mà mẹ anh để lại cho anh. Mỗi vị môn chủ có một khả năng khác nhau. Có người chuyên phụ trách ám sát, có người chuyên phụ trách kiếm tiền, có người chuyên làm tình báo. Có điều bình thường nếu anh có chuyện gì thì cứ nói với em là được! Dù gì em cũng là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Mạc!", Nhược Hi thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác.
"... ..."
Nghe thấy ba chữ "con dâu nuôi" này, Mạc Phong không khỏi hoa mày chóng mặt.
Thực sự không hiểu mẹ anh nghĩ gì mà còn tìm hẳn vợ cho anh từ hai chục năm trước, mà cô gái này lại còn xấp xỉ tuổi anh.
Nhược Hi cũng chỉ tầm hai mươi tuổi nhưng đã có thể khiến năm vị môn chủ này kính cẩn hành lễ, chứng tỏ sức mạnh của cô không phải dạng vừa.
"Ai phụ trách công việc tình báo vậy?", Mạc Phong nhìn năm người trước mặt trầm giọng hỏi.
Lúc này, cô gái vô cùng xinh đẹp trong số năm người đó bước ra nói: "Mộc Linh Lung - môn chủ Thương Môn nguyện phục vụ thiếu chủ!"
“Chúng ta có người quen ở Nam Khương không?”, Mạc Phong nhìn Mộc Linh Lung hỏi nhỏ.
Nếu thế lực của nhà họ Mạc thực sự trải rộng khắp thiên hạ, thì ở bên Nam Khương cũng phải có người quen mới đúng chứ.
Mộc Linh Lung gật đầu: "Thưa thiếu chủ, có! Chúng ta ở Nam Khương cũng có người nhưng không nhiều. Nếu thiếu chủ đi Nam Khương thì anh có thể liên hệ với người này!"
Cô ấy đưa cho Mạc Phong một số điện thoại, anh cầm tờ giấy nhỏ và nhìn dãy số trên đó, trong lòng vẫn hết sức cảnh giác.
Cho đến nay, không có gì đảm bảo rằng những người này thực sự là người của nhà họ Mạc, vì vậy anh vẫn phải cẩn thận là trên hết.
“Thiếu chủ còn điều gì lo lắng không?”, lúc này, Nhược Hi nhẹ nhàng nói như thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Mạc Phong khẽ gật đầu: "Cũng không phải là lo lắng, chủ yếu là bởi vì tôi không biết rõ các cô, cho nên..."
"Gỡ thẻ nhân viên xuống cho anh Mạc xem!"
Năm người gỡ xuống thẻ nhân viên đang treo trên cổ xuống, bên trên đều có chữ ‘Mạc’.
Lúc này Nhược Hi quay đầu lại nhìn anh cười đầy dịu dàng: "Thiếu chủ, nếu anh thực sự có ý định điều động bọn họ, thì anh nhất định phải một mực tin tưởng bọn họ. Nếu anh không cần, em có thể bảo bọn họ tiếp tục mai phục!"
Lời nói của người phụ nữ này tràn đầy khí thế, lúc trước ở trong câu lạc bộ không một ai chú ý đến cô ấy, nhưng thân thủ chắc chắn không thua kém Thương Hồng.
Những gì Nhược Hi nói hoàn toàn đúng, đã nghi ngờ thì không dùng người, nhưng đã dùng người ắt phải một lòng tin tưởng.
“Nếu tôi rời khỏi Giang Hải một thời gian, hi vọng các cô có thể thay tôi bảo vệ nơi này!”, Mạc Phong trầm giọng nói, hai tay chắp sau lưng.
Năm người lập tức quỳ một gối, siết chặt nắm đấm: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Đi đi!"