Mục lục
Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc - Mạc Phong (truyện full - Tác giả: Tư Kiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không sao, không gấp. Nam Khương hiện tại đã không còn là Nam Khương cũ nữa. Cho dù mọi người không xuất hiện, không bao lâu sau bọn họ cũng sẽ tìm đến đây. Trong khoảng thời gian này, tất cả những nhà có thẻ xanh trước cửa cứ ba đến năm ngày là lại bị lục soát nhà, hôm nay nếu không đến thì hôm khác chắc chắn sẽ đến!”, cô gái cũng thở dài. 

 Nếu bên trên có động tĩnh gì thì tầng lớp bên dưới luôn là tầng lớp chịu thiệt. 

 Lúc này, Triệu Vô Cực cũng bước tới nhìn màn đêm bên ngoài, sau khi điện thoại bị ngấm nước thì không thể bật lên được nữa, nhưng nhìn độ cao của mặt trăng lúc này ít nhất cũng quá mười hai giờ rồi. 

 "Thiếu chủ, hiện tại đoán chừng đã hơn mười hai giờ rồi. Trước tiên chúng ta ngủ ở đây một đêm, muộn như vậy đi ra ngoài. Thứ nhất, chúng ta không tìm được chỗ nghỉ ngơi. Thứ hai, chúng ta đã giết rất nhiều người ở đây. Có thể sau sẽ có người quay lại, nếu để cô ấy ở lại một mình e rằng sẽ có chuyện xảy ra!" 

 Thực ra những gì hắn nói đều có lý, nếu sự việc vừa rồi bại lộ thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu khác, nếu không có Mạc Phong ở đây, hậu quả chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi. 

 Mạc Phong nhìn bàn ghế, chăn mền có sẵn xung quanh, thở dài nói: "Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở cửa đi, ngày mai tính sau, cô gì ơi, đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì cả, đêm nay cô cứ yên tâm ngủ đi!" 

 “Không sao, tôi tin anh không phải người xấu”, cô gái cúi đầu ngượng ngùng nói: “Ừm… Tôi có một yêu cầu, không biết nên nói sao?! 

 "Nói đi, nếu có nguyện vọng cần hoàn thành, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp cô!" 

 "Tôi có thể sờ mặt của anh không?!" 

 "..." 

 Khi cô ấy nói điều này, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ bừng đến tận mang tai, tất cả mọi người đều xấu hổ, ba người còn lại cũng ra dấu ánh mắt với Mạc Phong. 

 "Hầy, nghiệp đấy, đẹp trai cũng là một cái tội! Người ta không nhìn thấy vẫn còn bị mê hoặc nữa kìa!", Trương Phong bất lực lắc đầu thở dài nói. 

 Mạc Phong quay đầu trừng hắn, khiến Trương Phong nhanh chóng im bặt, không dám nói lời nào nữa. 

 Trước đó cô gái này nghe thấy giọng nói của Mạc Phong rất dịu dàng, nên muốn biết người đàn ông vừa ôm mình trông như thế nào. 

 Cao hay lùn, mập hay béo, đây đều là những điều cô ấy muốn biết. 

 "Tôi có làm anh khó xử không?! Thôi bỏ đi..." 

 Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô gái, Mạc Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái đặt lên mặt mình. 

 "Đây là tôi, cô tên gì?!" 

 Cô gái cười khẽ: "Hoàng Doanh". 

 "Làm sao mắt lại bị mù vậy?!" 

 "Tôi bị sốt cao khi còn nhỏ, vì vậy ..." 

 Mạc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy ngồi sang một bên: "Muốn được nhìn thấy lần nữa không?!" 

 "Tất nhiên, nằm mơ tôi cũng muốn được nhìn thấy lần nữa, nhưng tiếc rằng điều đó là không thể ..." 

 "..." 

 Khi cô ấy đang thở dài, anh xoa một cây kim bạc trên tay rồi đâm vào sau đầu Hoàng Doanh, nó sẽ kích thích hệ thần kinh trung ương của cô ấy và kích hoạt cơ nhãn cầu để thúc đẩy quá trình trao đổi chất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK