Nghe thấy giọng nói, Mục Thu Nghi quay lại trợn ngược mắt: “Chăm chỉ làm việc đi, có muốn lương hay không đây?”
“Đi thôi, người ta sắp tới Giang Hải rồi!”, Tống Thi Vũ khẽ nói vào tai cô.
Sau đó thì họ đi thẳng ra ngoài chẳng thèm quay đầu lại. Vài phút sau họ nhìn thấy chiếc xe Porsche GT rời khỏi bãi đậu xe.
Mạc Phong thấy vậy thì không khỏi sinh nghi, vội vội vàng vàng đi đâu vậy?
Khi sắp tan làm, Mục Thu Nghi gửi anh một đoạn tin nhắn, nói rằng tối nay sẽ không về nhà ăn cơm.
“Hầy, thôi bỏ đi, mình tới chỗ Triệu Khải xin bữa cơm vậy!”, Mạc Phong đứng ngoài cổng khẽ thở dài.
Anh ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, lại sắp có giông rồi.
Sửa soạn xong anh định rời khỏi phòng bảo vệ.
Nhưng đúng lúc này, có giọng nói từ phía sau vang lên.
“Anh Mạc!”
Nghe thấy vậy, anh bèn quay đầu lại thì thấy An Nhiên đang đứng ở sảnh lớn, cúi đầu với vẻ e thẹn.
Mấy ngày này anh bận bịu thu thập dược liệu nên buổi trưa không tới nhà ăn, đương nhiên cũng sẽ không gặp An Nhiên.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ: “Tan làm rồi, sao em còn chưa về?”
“Nhà em…”
Nhưng An Nhiên chưa nói hết thì có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới.
“Tìm anh cả ngày giời, mau đi theo tôi!”
Tô Nguyệt đi ra như một mũi tên, kéo tay Mạc Phong đi mà không nói thêm lời nào.
“Đừng làm càn, giám đốc An đang tìm tôi có việc đấy!”, Mạc Phong vội vàng quay người lại khẽ nói.
Nhìn nhìn ánh mắt sắc lẹm của Tô Nguyệt thì An Nhiên bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Không…không sao, anh Mạc bận đi, em về trước!”
“Nhìn đi, người ta đã nói không sao rồi, anh nghĩ nhiều quá đấy!”, Tô Nguyệt cười với vẻ chế nhạo.
Rõ ràng là An Nhiên có lời muốn nói nhưng vẫn hậm hực rời đi. Cô vừa đi còn vừa ngoái đầu lại như không nỡ.
“Cô nhóc này, có khi nào có việc tìm mình không?”, Mạc Phong lầm bầm.
Anh vốn định hỏi rõ An Nhiên nhưng Tô Nguyệt căn bản không cho anh có cơ hội, cứ thế lôi anh lên xe của cô ta.
Ngồi trong xe, Mạc Phong cảm thấy cạn lời: “Cô làm gì vậy? Rõ ràng vừa rồi An Nhiên muốn nói gì đó!”
“Đừng có thân mật với cô ta như vậy. Tôi luôn cảm thấy gần đây An Nhiên có gì đó không ổn. Dù sao càng ở gần cô ta tôi càng có cảm giác như tắt thở!”, Tô Nguyệt lắc đầu khẽ nói: “Tôi cũng không biết là gì nhưng để ý thấy có gì đó không được sạch sẽ!”
Lúc này tại sân bay Giang Hải.
Một cô gái mặc váy liền thân màu lam nhạt đi ra khỏi phòng chờ.
Tay phải cô ta kéo hành lý, thân hình cao ráo cùng với khí chất rất khác biệt. Dù cô ta có đeo khẩu trang và kính râm thì vẫn vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Sảnh đợi vô cùng đông người.
Cả Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên cũng đích thân tới sân bay chính là để đợi cô ba nhà họ Diệp mà họ nói tới.
“Ấy, cả cậu Mộ Dung cũng tới à, thật có duyên!”, Từ Gia Nhiên dựa vào chiếc xe Ferrari màu trắng cười duyên dáng.
Nhưng anh ta chẳng buồn nhìn Từ Giai Nhiên lấy một lần. Chỉ ngồi trong xe lặng lẽ nhìn vào trong sân bay: “Chúng ta đều hiểu biết cả, không cần nói những lời khách sáo như vậy!”
“Nghe nói hôm qua cậu Mộ Dung nổi giận vì hồng nhan à, thật ngưỡng mộ. Không biết tới khi nào cậu mới có thể đối xử với tôi giống như vậy chứ?”
“Không bao giờ!”
Nhưng dù Mộ Dung Trầm Chương có nói vậy thì Từ Giai Nhiên cũng không tức giận mà chỉ cười trộm.
Không thích nhau thì dù cuộc sống riêng của mỗi người có hỗn loạn thế nào cũng không hề cảm thấy vô lý.
Kết hôn thông gia giống như một thương vụ giao dịch. Bọn họ đều là món hàng để mua bán, chẳng ai có thể cười vào mặt ai.
Hai người đợi ở sân bay cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy cô ba nhà họ Diệp đâu.
Lúc này trong đường hầm dưới sân bay.
Cô gái mặc váy màu lam nhạt Diệp Đông Thanh chính là người mà họ đang khổ sở chờ đợi.
Cô ta sớm nhìn thấy rất nhiều người đợi mình bên ngoài nên lập tức đổi ý đi ra ngoài bằng đường hầm.
“Phiền chết đi được, ai đã để lộ tin tức mình tới Giang Hải không biết?”, Diệp Đông Thanh ngồi lên một chiếc taxi, thở dài: “Cũng không biết có tìm được người ấy hay không!”
Lần này cô ta tới Giang Hải là để tìm một vị dược tiên nổi tiếng một thời!
Tên cụ thể cô ta cũng không biết, chỉ biết là hai mươi năm trước người này tới Giang Hải, sau đó thì bặt vô âm tín, cô ta tới là muốn thử xem có tìm được đầu mối gì hay không.
Lần này cô ta tới Giang Hải để tìm người không phải là để hợp tác. Dù có hợp tác thì cũng phải đẳng cấp một chút, Yến Kinh cả rổ gia tộc có thể lựa chọn cơ mà.
“Cô gái ơi, cô lên xe lâu như vậy mà chưa nói đi đâu đấy?”, bác tài xế cười khổ quay đầu lại.
Diệp Đông Thanh nhìn tài xế: “Tới nhà hàng West Moon trên đường Giang Đông!”
“Ok! Tầm nửa tiếng sẽ tới!”
Diệp Đông Thanh đã rời sân bay được một lúc mà đám người kia vẫn đứng đợi bên ngoài sảnh đến.
“Khẳng định không điều tra sai chứ? Cô ba nhà họ Diệp sẽ tới Giang Hải vào ngày hôm nay?”, Từ Giai Nhiên dựa vào xe chau mày.
Lúc này điện thoại trong túi Mộ Dung Trầm Chương đổ chuông. Anh ta vội vàng nghe máy, nhưng sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Trầm Chương tức giận tắt máy, liếc nhìn Từ Giai Nhiên rồi nói giọng thản nhiên: “Đừng đợi nữa! Đã rời khỏi sân bay rồi! Ra từ hầm đỗ xe!”
Từ Giai Nhiên tức tới mức muốn bùng nổ nhưng vẫn phải giữ hình tượng thùy mị.
Mặc dù thực lực của nhà họ Diệp ở Bắc Khâu vô cùng mạnh nhưng có phải là cô ba nhà họ Diệp quá ngạo mạn không?
Cô ta biết có nhiều người đang đợi mình như vậy mà tự ý lén lút rời đi bằng đường hầm, rõ ràng là không coi nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung ra gì.
Từ Giai