Thanh kiếm của Mạc Phong lóe lên trên không, lao thẳng về phía bóng đen kia.
Nhưng ai ngờ, bóng đen kia lại né được, cặp móng vuốt nhọn của nó tóm lấy vai anh.
Hai bên đổi chỗ cho nhau, Mạc Phong đứng ở cửa động, còn bóng đen kia đứng trên một cành cây khô.
Một thứ chất lỏng màu xanh nhạt vương trên cành cây khô, có lẽ là máu của sinh vật này.
Từ đặc điểm đó, Mạc Phong đoán chắc đây không phải con người!
Nhưng nó lại giống con người ở chỗ có đủ tứ chi, có thể đứng thẳng và đi lại được, rất có thể đây là một linh hồn!
Cánh tay vừa bị sinh vật kia cào bị thương của Mạc Phong chảy không ít máu, rỏ xuống mặt đất. Có điều lúc này Mạc Phong không có tâm trạng suy xét nhiều như vậy, anh vung thanh kiếm trong tay chỉ thẳng vào bóng đen kia hét lớn: "Rốt cuộc mày là thứ quỷ quái gì?"
"Ta là thần tiên ở đây tu luyện bao nhiêu năm trời, một tên nhãi ranh như ngươi mà dám tới đây quấy rầy? Vừa hay ta đang thiếu dương khí của đàn ông trẻ tuổi, đến đúng lúc lắm!", bóng đen đứng trên cành cây lạnh lùng đáp.
Khi ánh trăng chiếu xuống bóng đen kia, Mạc Phong nhìn thấy lờ mờ một gương mặt khá anh tuấn, góc cạnh, các đường nét rõ ràng. Trông vậy mà lại là sát thủ giết người trong chớp mắt không ghê tay. Hơn nữa nó còn mặc Hán phục, trên người từ đầu đến chân đều toát ra hàn khí.
Bởi vậy mới nói không phải lúc nào đẹp trai cũng là người tốt, càng đẹp trai lại càng dễ che giấu bản chất thật của mình!
Đừng nói các cô gái bị nhan sắc này mê hoặc, đến Mạc Phong nhìn còn thấy mê nữa là. Mạc Phong vội vã lắc đầu, nếu còn tiếp tục nhìn nữa sợ rằng giới tính sẽ lung lay mất.
"Xin lỗi! Nếu muốn tìm trai tân thì cái thân này đã nhuốm bùn từ năm mười sáu tuổi rồi, để mày phải thất vọng rồi!", Mạc Phong nhún vai cười ranh mãnh đáp.
Bóng đen kia phất phất ống tay áo hừ lạnh đáp: "Vậy thì hãy dùng máu của ngươi để tế bái bổn tiên đây! Đã đến rồi thì đừng hòng rời khỏi đây!"
"Cái thứ chuyên đi hại người mà dám xưng là thần tiên? Tao rất muốn xem mày rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đấy!"
Nhưng đúng lúc Mạc Phong đang định vung kiếm lao tới thì Trương Phong bước tới chặn anh lại nói: "Anh Phong, đừng kích động, nghe tôi nói đã!"
"Tránh ra! Hôm nay tôi nhất định phải diệt trừ nó, thay trời hành đạo!", thanh kiếm Tàn Uyên trong tay anh đã rung lên bần bật, có vẻ như nó cũng đang phấn khích và hiếu chiến y như chủ nhân của mình.
Trương Phong vội vã kéo tay Mạc Phong lại nói: "Anh Phong, anh đánh không lại nó đâu!"
"Cậu nói gì cơ? Tôi đánh không lại nó? Đừng có đùa, vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi!"
Nói rồi Mạc Phong vận nội công sơ bộ xử lý vết thương.
"Nó ít nhất phải có đạo hạnh năm trăm năm, là một con chồn tu luyện thành tinh, công lực của nó hơn xa anh. Nếu còn tiếp tục đánh nhau thì cả hai đều thiệt hại, nó cũng hao tổn rất nhiều tu vi. Nói chung là thiệt thân!", Trương Phong thì thầm bên tai Mạc Phong.
Tu luyện năm trăm năm?
Mạc Phong quay lại nhìn bóng đen kia. Nó có thể biến thành hình người, e là quả thực không dễ đối phó. Lúc trước anh tiêu diệt rắn bay ở thôn Thập Lý, con rắn đó cùng lắm mới tu luyện trăm năm. Nó chỉ tinh ranh chứ không có khả năng biến thành người.