Vốn dĩ cả hai vẫn luôn xưng hô với nhau như bạn bè, nếu như có thêm áp lực, sau này không làm được bạn bè với nhau nữa thì phải làm sao?
Người dân trong thôn hiện giờ đều bợ đỡ Mạc Phong vì anh có tiền có quyền, nếu sau này anh không quan tâm đến họ nữa, chẳng phải là càng tâng bốc anh lên cao thì ngã càng thê thảm hay sao?
"Sao tôi lại không để đường lui cho con gái chứ? Nếu như không phải tôi mặt dày đi khắp nơi mượn tiền cho con bé đi học thì nó có thể quen cậu Mạc ở Giang Hải không? Dù sao thì tôi cũng nói cho ông biết này, tôi nhận chắc đứa con rể này rồi!”
Bố của Tống Giai Âm không khỏi chế nhạo: “Bà nhận chắc thì đã làm sao nào? Có phải bà cưới đâu, phải hai đứa nó đồng ý mới được chứ. Tôi khuyên bà đừng nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ nữa!”
"Cút cút cút, tôi chẳng thèm để ý đến ông nữa. Nếu năm xưa ông có một chút bản lĩnh như của người ta thôi thì giờ chúng ta lại phải sống cuộc sống như thế này hay sao?”
"Nếu tôi có bản lĩnh thì tôi cũng đã không lấy bà rồi!”
"Ông cút sang một bên, đêm nay đừng có chen vào ngủ với tôi!”
Đứng ở sân quê vào ban đêm, gió lạnh thổi qua khiến người ta không khỏi run lên bần bật.
Vốn dĩ tâm trạng của Mạc Phong không hiểu sao có chút nặng nề, nhưng Tống Giai Âm cứ đứng bên cạnh anh. Tuy không nói gì nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tâm trạng bồn chồn đó cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại.
“Thôi, muộn rồi, vào nhà đi!”, Mạc Phong xoay người, cười nói.
Anh biết nếu anh không rời đi, cô nhóc này sẽ đứng mãi ở đây.
Nhưng vừa bước vào nhà, Mạc Phong mới chợt vỗ đầu như thể nghĩ đến điều gì đó.
Nhà họ là một căn nhà gỗ nhỏ một tầng, tổng cộng có hai gian phòng, một giường là của hai chị em, giường còn lại đương nhiên là của bố mẹ cô.
Vậy tối nay...mình ngủ ở đâu?
Sao trước đây anh không nghĩ trước đến vấn đề này nhỉ, nửa đêm nửa hôm cũng không thể đi gõ cửa nhà người khác được.
"Tiểu Nhụy! Tối nay con sang đây ngủ với bố mẹ!”, người phụ nữ trung niên đứng ở cửa phòng nhỏ giọng nói.
Điều quan trọng nhất là cô nhóc này không hề than thở, cô bé còn nhìn Mạc Phong cười đầy xấu xa: "Anh rể, vậy buổi tối anh phải đối tốt với chị gái em đó, chị ấy sợ lạnh".
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, tối hôm qua ngủ cùng, phải khó khăn lắm mới kìm nén lại được dục vọng, hôm nay lại…
Thực sự coi mình là thánh nhân hay sao?
"Không cần đâu, cháu ngủ trên sofa là được rồi!”
Nhưng khi anh nhìn thấy ghế sofa thì chợt hóa đá luôn. Mẹ kiếp, trong nhà có mỗi một cái sofa đơn nhỏ xíu, ngồi còn chật nữa là ngủ.
"Ấy, dù sao tối hôm qua hai đứa cũng ngủ cùng nhau rồi mà, đều là người một nhà cả, sợ gì chứ?”, người phụ nữ trung niên nhướng mày nhìn hai người: "Thôi, muộn rồi, mau tranh thủ đi!"
Tranh thủ?
Mạc Phong và Tống Giai Âm không khỏi liếc nhìn nhau, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng đến tận mang tai.
Rõ ràng, cô ấy cũng nghe được ý tứ trong những lời này!
Đây là mẹ ruột thật sao? Lỡ như đêm hôm anh không kìm nén được thì đừng có trách anh không thương hoa tiếc ngọc nhé!
“Cô ơi…chuyện này…không được hay cho lắm nhỉ?”, Mạc Phong gãi đầu cười ngượng nghịu.
Lúc này bố của Tống Giai Âm mới đi ra khỏi phòng, ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ...Hay là mấy mẹ con bà ngủ một phòng, cậu Mạc với tôi ngủ một phòng, có được không?”
"Ông tránh ra đi, ông nhì nhèo cái gì chứ? Ông mà còn thế nữa thì tôi cho ông ra chuồng gà ngủ đấy! Được rồi, cũng muộn rồi, mọi người mau đi ngủ đi!”, người phụ nữ trung niên không khỏi trừng mắt nhìn ông chồng, giơ chân đá ông ấy một cái.
Nói xong bà ấy kéo phắt Tiểu Nhụy vào phòng và đóng cửa rầm một cái.
Trong phòng, bố của Tống Giai Âm không khỏi thở dài: “Bà ép nhốt hai đứa ở chung với nhau thế này, nếu như người ta căn bản không có ý với con gái mình thì sau này con gái mình phải làm người thế nào đây?”
"Ông thì biết cái gì? Tôi còn không hiểu tâm tư của con gái mình hay sao, ánh mắt con bé nhìn cậu Mạc đầy tình ý. Con gái mình ngại nên đương nhiên tôi phải giúp nó rồi, không phải sao?”
"Vậy bà cứ tiếp tục làm đi, nếu như sau này con gái hận bà thì đều do bà tự làm tự chịu!”
"Tôi nhổ vào! Cái lão già này, lẽ nào ông không mong sau này hai đứa nó có thể ở bên nhau hay sao?”
Bố của Tống Giai Âm cũng nhanh chóng tự tát vào miệng mình, tất nhiên ông ấy cũng muốn Mạc Phong và con gái mình có kết quả tốt trong tương lai, nhưng chuyện tình cảm này không thể ép buộc, đôi khi làm bạn với nhau chưa chắc đã không phải là điều tốt!
Ở ngoài cửa.
Mạc Phong vẫn đứng ở cửa không dám bước vào.
Phụt...
“Sao vậy, anh sợ em ăn thịt anh à?”, Tống Giai Âm ngồi trên giường cười khúc khích.
Anh véo tàn thuốc búng ra ngoài cửa: “Em không sợ anh ăn thịt em sao?”
Cô bé lè lưỡi nói một cách dễ thương: "Thật sao? Em còn sợ anh không dám ấy chứ!”
Mẹ kiếp...
Thế này thật không chịu nổi nữa rồi, lát nữa mà làm thật thì căn phòng lại không cách âm được mất!
“Vậy giờ anh vào trong hay đứng ngoài cửa đây?”, Tống Giai Âm nằm trên giường cười nói.
Mạc Phong ngượng ngùng cười: “Vào thì vào, anh lại sợ em chắc!”
Nói rồi anh chui tuột vào phòng!
Rầm…
Anh tiện tay đóng cửa và khóa trái cửa lại.
Ở phòng bên cạnh, bố mẹ Tống Giai Âm áp tai vào tường để nghe ngóng động tĩnh, Tiểu Nhụy cũng bắt chước họ áp tai vào tường.
“Bà này, chúng ta làm thế này…không hay lắm nhỉ?”, bố của Tống Giai Âm nói nhỏ với vẻ mặt khó xử.
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn ông, bà ấy cũng thấp giọng nói: “Không muốn nghe thì đừng nghe nữa, đi ngủ đi!”
"Vậy bà có nghe thấy gì không?”
"Vẫn chưa, chắc là còn sớm quá nên hai đứa vẫn chưa dám gì. Ông nói xem hay là tôi sang dạy bọn nó nhé!”
"Bà tránh ra kia đi!”
Bố của Tống Giai Âm nằm trên giường cảm thấy hơi sốt ruột: “Bà ý tứ một chút, Tiểu Nhụy còn đang ở đây này, bà như thế bảo nó sau này nghĩ thế nào?”
“Hầy, hai đứa này chậm chạp quá đi. Con nhóc Giai Âm này chẳng giống tôi tẹo nào!”, người phụ nữ trung niên bất lực lắc đầu.
Lúc này trong căn phòng kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Giai Âm không ngần ngại cởi bỏ chiếc áo ngắn của mình, chỉ để lại một chiếc nội y bó sát.
Làn da trắng như tuyết, tấm lưng xinh đẹp có góc cạnh, nhìn sơ qua đã biết cô gái này cũng thích tập luyện, dáng người phải nói là quá tuyệt, hơn nữa khi xoay người lại, dưới ánh đèn còn lộ ra đường nét của da thịt.
Ực…
Mạc Phong không khỏi nuốt nước bọt.
Bà nó chứ, rốt cuộc ai là sói, ai là cừu đây?
“Xin lỗi, em ngủ như thế này quen rồi, anh Mạc không phiền chứ?”, Tống Giai Âm đỏ mặt nói.
Phiền?
Là một người đàn ông, chắc lại không thấy phiền?