Có thể khiến bao nhiêu bàn ghế cùng rung lên như vậy, không có nội lực thâm hậu e rằng không thể làm được. Cho dù là Sở Nam Thiên cũng không thể khiến hơn ba mươi chiếc bàn cùng rung lên như vậy.
Hắn nhìn Mạc Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt đanh lại như băng giá, tựa hồ cảm thấy cậu nhóc này khác với lần trước gặp mặt!
Có vẻ như kungfu đã được cải thiện!
Làm thế nào mà anh có thể cải thiện được kỹ năng của mình trong vòng chưa đầy một tháng kể từ lần gặp cuối cùng chứ?
Kỳ thực Mạc Phong cũng cảm nhận được trong cơ thể có một nguồn sức mạnh ngưng tụ lại, đó là biểu hiện sớm của việc đột phá, chẳng lẽ là tác dụng dội ngược trở lại của Thanh Phong đan khi giúp em trai Bạch Như Nguyệt đêm qua?
Nếu đúng là vậy, đó thực sự là một vật báu!
Nếu sớm biết là bị cấy trùng thì anh dùng máu của mình có phải là xong rồi hay không, đang yên đang lành lại lãng phí mất một viên đan dược cao cấp trên người cậu nhóc đó. Giờ nghĩ lại Mạc Phong cảm thấy tim mình đau nhói.
Anh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vừa hay trên bàn có bày rượu thịt, nếu không phải nể tình ông cụ vừa mới qua đời thì hôm nay anh nhất định sẽ quậy cho nhà họ Tống không được yên thân.
Sau khi ngồi xuống, anh liền ăn đồ ăn và uống cả rượu nữa.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thằng nhóc này còn có thể ngồi đây mà ăn thịt uống rượu, trái tim phải rộng đến thế nào thì mới có thể làm được như vậy chứ?
Sắc mặt Tống Thanh Sơn xanh đen lại, thằng nhóc này lại coi đây như là nhà mình vậy?
"Đi! Có thể điều động được ai thì điều động hết đến đây! Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho tên oắt này đến được mà không về được!”
Sở Nam Thiên ở bên cạnh ngẩn ra, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Nhưng mà…giờ đang tổ chức tang lễ cho ông cụ, làm to chuyện lên chắc là không được hay cho lắm nhỉ?”
Ngay cả Mạc Phong còn hiểu đạo lý này, một người làm con như Tống Thanh Sơn sao có thể không hiểu cơ chứ.
"Ông thì biết cái gì? Nếu như không diệt trừ tên này, ngày mốt ông cụ Lục tới đây gây chuyện, chẳng phải sẽ càng rắc rối hơn hay sao?”
Bây giờ ông cụ vừa mới qua đời nên ngày mốt sẽ chính thức đưa tang, lúc đó nhà họ Lục nhất định sẽ tới, hơn nữa ông cụ Lục đến đây là vì Tống Thi Vũ, nếu lúc đó Mạc Phong ra mặt gây rối, chẳng phải sẽ khiến cho nơi này hỗn loạn rối ren hay sao?
Với tính cách của Mạc Phong, nếu như ông cụ Lục dám động tay động chân với Tống Thi Vũ, muốn sàm sỡ cô thì chắc chắn anh sẽ dám ra tay.
Nếu như Mạc Phong đánh ông cụ Lục, đến lúc đó không chỉ anh tiêu đời mà ngay cả nhà họ Tống cũng sẽ gặp tai ương!
Vì vậy, bây giờ hoặc là loại bỏ Mạc Phong hoặc là phải đuổi anh ra khỏi thành phố Long Môn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những người đứng xung quanh cũng xì xào không ngừng.
Ăn uống no nê xong, Mạc Phong vẫn không thấy Tống Thi Vũ đâu, lông mày anh nhíu lại, chẳng lẽ bọn họ biết anh tới đây để đưa cô ấy đi nên đã chuyển cô ấy đi chỗ khác rồi sao?
Bốp!
Anh đập một phát lên trên bàn.
Loảng xoảng!
Chiếc bàn gỗ ngay lập tức vỡ thành hai mảnh.
Người xem xung quanh lùi lại vài bước, nhưng dù có lùi đến đâu, thì cái lạnh thấu xương tỏa ra trên người anh cũng vẫn khiến người ta cảm thấy rợn người.
"Người đâu rồi? Nếu trong vòng ba phút nữa tôi không gặp được cô ấy, tôi sẽ không quan tâm đến quy tắc gì nữa đâu!”, Mạc Phong cau mày tức giận nói.
Thấy vậy, Sở Nam Thiên liền tung cú đấm thật mạnh từ phía sau lưng anh.
Nắm đấm va vào nhau!
Mạc Phong đưa tay ra đỡ, nơi hai nắm đấm va chạm nhau phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
"Dừng tay!”
Lúc này, phía sau chợt có tiếng hét vang lên.
Nhìn lại thì thấy Tống Thi Vũ đang sải bước đi về phía bên này, Mạc Phong lập tức dừng lại, nhưng Sở Nam Thiên lại lùi về phía sau, loạng choạng ngã xuống đất.
"Sao có thể như vậy được? Thằng nhóc này…”, Sở Nam Thiên kinh ngạc lẩm bẩm.
Nắm đấm vừa rồi đánh thật mạnh là muốn thăm dò xem nội lực của Mạc Phong rốt cuộc như thế nào, điều khó hiểu là khi hai nắm đấm va vào nhau, nội lực trong cơ thể anh lại càng ngày càng mạnh!
Cứ như kiểu nội lực càng phát ra thì càng nhiều hơn vậy, sao có thể như thế được? Ví dụ như việc tiêu tiền, lẽ nào càng tiêu lại càng nhiều ư?
Nếu như không phải thấy linh đường của ông cụ Tống ở ngay phía sau thì hắn thực muốn xông lên chiến đấu với Mạc Phong một phen. Tuổi còn nhỏ mà đã có được kungfu không khỏi khiến người ta run sợ như vậy. Nếu như thêm vài năm nữa thì liệu trên đời này còn ai có thể đánh bại được anh nữa đây?
Nhìn thấy Tống Thi Vũ đi ra, Mạc Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh lại ở đây?”, cô ấy nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Trước đó cô ấy có nghe bố mình nói là đại sảnh có một người đàn ông đến tìm cô, theo như mô tả về ngoại hình thì cô ấy liền nghĩ ngay đến Mạc Phong, nhưng vẫn không dám tin. Không ngờ gã này này lại đến đây thật.
Mạc Phong bước tới, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Khóc gì chứ, mấy ngày không gặp mà sao cô đã trở nên tiều tụy như thế này rồi, họ ngược đãi cô sao?”
"Không... không có...", Tống Thi Vũ đột nhiên lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Mạc Phong có thể từ Giang Hải xa xôi đến tận đây, cảm giác đó thật vô cùng thân thiết, dường như cô nhìn thấy anh không hề cảm thấy ghét một chút nào nữa.
"Đi thôi, tôi đưa cô về!”
Nói xong, anh bước tới nắm lấy cổ tay Tống Thi Vũ định sải bước ra khỏi cửa.
Bất chợt!
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một nhóm được trang bị vũ khí chiến đấu lần lượt dừng lại ở lối vào đại sảnh, có vẻ như đây đều là người nhà họ Tống!
Trên tay ai cũng cầm dùi cui điện hoặc dao găm, tuy rằng nhóm người này có sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại quá đông!
Có đến gần năm mươi người, có lẽ họ đã cho gọi hết các thể loại, kể cả mấy ông chú nấu ăn trong nhà bếp ra, hơn nữa không gian ở đây thực sự quá chật hẹp. Nếu như sử dụng thanh kiếm Tàn Uyên, e rằng sẽ làm bị thương những người vô tội.
Đến lúc đó, ba nhánh nhà họ Tống liên thủ với nhau thì không ổn rồi. Bây giờ chỉ đối phó với một nhánh, Mạc Phong còn có thể vật lộn được. Nếu như ba nhánh hợp làm một thì chẳng khác gì thành phố Long Môn đã trở thành một dải.
“Ôm chặt tôi!”, Mạc Phong quay lại nhìn Tống Thi Vũ và thì thầm.
Nhưng giây tiếp theo, tay của Tống Thi Vũ đã buông ra, anh quay đầu lại với vẻ khó hiểu.
"Sao vậy?"
Cô ấy lắc đầu: “Tôi không thể đi được! Anh đi đi, đừng lo cho tôi, tôi ở đây rất tốt…”
"Tốt cái con khỉ! Cô tưởng tôi không biết họ đối xử với cô như thế nào sao? Ngay cả một người canh cửa cũng có thể nhạo báng cô thì mong họ đối xử tốt với cô như thế nào đây? Về Giang Hải với tôi, tôi nuôi cô!”, Mạc Phong nói với vẻ kiên định.
Một câu nói: Tôi nuôi cô!
Dường như một tia gió xuân đã trực tiếp mở cửa trái tim của Tống Thi Vũ.
Trước đây có vô số đàn ông nói muốn nuôi cô, nhưng người thật sự dám làm điều đó thì chẳng có mấy ai.
Nhưng Tống Thi Vũ vẫn lắc đầu: “Đừng ngốc nữa, anh mang theo tôi thì không ra ngoài được đâu!”
“Không thử thì làm sao biết được?”, Mạc Phong cau mày, trầm giọng nói.
Tống Thanh Sơn lúc này mới mỉm cười bước ra khỏi đám đông: “Ha ha, nhóc con! Nói cậu ngốc nhưng cậu cũng có chút khôn vặt đấy, nhưng nếu nói cậu thông minh thì cậu lại rõ là ngu ngốc! Nhà họ Tống tôi đâu phải là nơi cậu muốn đến là đến, muốn đi là đi chứ!”